Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 228: Thuyền Noah (19) (length: 7885)

Tề Diệu không biết nàng đang làm gì... Nhưng trực giác mách bảo đây không phải chuyện gì tốt.
Sau một thoáng đối diện, Tề Diệu đột nhiên nhào về phía Ngân Tô.
Ngân Tô đã thấy từ trên cao rơi xuống, xuất hiện một lưới lửa lớn kỳ dị.
Lưới lớn bao trùm lên vị trí Tề Diệu vừa ngã xuống, nơi vừa bị nện đến biến dạng hoàn toàn, trong nháy mắt bị lưới lớn chia cắt thành vô số mảnh.
Mặt đất bị lưới lớn chạm vào liền hiện ra màu cháy đen.
"Khụ khụ khục..."
Động tác vừa rồi làm vết thương trên người Tề Diệu đau nhức, nàng vừa ho vừa thổ huyết.
Ngân Tô vội vàng xoay người ngồi xuống bên cạnh, "Ngươi không sao chứ?"
Tề Diệu đã không nói ra lời, nằm rạp trên đất thở dốc, mỗi nhịp thở, phổi như muốn nổ tung, đau đớn cùng ngạt thở cùng lúc xông đến.
Ngân Tô: "..."
"Soạt ——"
Mảnh vụn thủy tinh trên đỉnh đầu tiếp tục rơi xuống, thân hình cao lớn của Hồ Bằng nhảy xuống: "Ta xem ngươi trốn đi đâu..."
Âm thanh của Hồ Bằng ngừng lại, bởi vì hắn thấy bên cạnh Tề Diệu còn có người, mà lại là người hắn vô cùng không muốn chạm mặt.
Ngân Tô đứng lên từ dưới đất, tâm tình không mấy vui vẻ: "Các ngươi đánh nhau thì cứ đánh nhau, phá hỏng đối tượng nghiên cứu của ta có hơi quá đáng không?"
Một mình ngươi phá một chút thì có vẻ công bằng lắm à?
"..."
Ánh mắt Hồ Bằng rơi vào thi thể đẫm máu bị lưới lớn chia cắt thành vô số mảnh... Nghiên... Đối tượng nghiên cứu?
Tên điên này lại đang làm gì vậy?
Mà sao nàng biết dưới này có thứ này, người nhảy xuống trước cũng không phải hắn, chuyện này sao có thể trách hắn được?
"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Hồ Bằng dù kiêng dè Ngân Tô, nhưng lúc này vẫn mạnh miệng nói: "Ngươi tránh ra, đừng xen vào việc người khác."
Ngân Tô ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt lạnh băng: "Ta đã nói với ngươi lần trước rồi, theo đuổi con gái không nên kịch liệt như vậy, ngươi chẳng nghe một chữ nào."
Hồ Bằng nhướng mày, giải ra ý tứ trong câu nói đó: "Cho nên ngươi muốn bênh vực cho nàng? Ngươi nghĩ ta thật sự sợ ngươi?"
Hắn nâng tay lên, mấy viên hạt châu bốc lửa từ trên cao bay xuống, lượn quanh xung quanh Hồ Bằng.
Ngân Tô thu dao giải phẫu lại, đổi lấy ống thép, xoay một chút thủ đoạn: "Mỗi một đối tượng nghiên cứu đều là độc nhất vô nhị, ngươi tùy tiện làm hỏng đồ của người khác, chẳng lẽ không phải trả chút giá nào sao?"
"..." Rõ ràng chỉ là cái cớ, xem ra nàng nhất quyết muốn động thủ với mình rồi.
Hồ Bằng biết hôm nay không dễ dàng, cũng không dài dòng nữa, mấy viên hạt châu quanh người hắn "vút" một tiếng bay lên không trung, sau đó với tốc độ khủng khiếp bắn về phía mục tiêu.
Hạt châu lưu lại tàn ảnh trong hư không, hóa thành từng vết cắt lửa đỏ.
Tốc độ và sức mạnh đó, người bình thường khó lòng tránh né, nhưng thân hình thiếu nữ di chuyển rất nhanh, hạt châu lướt qua xung quanh người nàng, căn bản không chạm vào được một sợi tóc.
Thật nực cười, ở thời gian đầu khi trở lại, việc nàng luyện tập nhiều nhất không phải là tìm manh mối, hay giết quái vật, mà là trốn chạy.
Mấy hạt châu tấn công thất bại, lại nhanh chóng chuyển hướng, lần nữa đánh về phía Ngân Tô.
Ánh lửa đỏ chiếu vào đôi mắt thiếu nữ, yên tĩnh cháy lên rồi tan thành hư vô, không hề để lại dấu vết trong mắt nàng.
"Keng!"
Hạt châu đụng vào ống thép, hoa lửa chói mắt bắn tung tóe, nhưng không thể để lại một vết tích nào trên ống thép.
Ngân Tô khẽ nhíu mày, nàng trước đây chỉ cảm thấy con dao này khá bén, có thể cắt mọi thứ, giờ xem ra đạo cụ Song S, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của nàng.
Nàng xưa nay vẫn luôn rất bao dung với những đồng bạn còn sống, mấy câu xúc phạm bình thường, nàng chẳng muốn chấp nhặt, cho nên chưa từng đích thân động thủ với họ...
...
...
Hồ Bằng nhìn Ngân Tô tránh né toàn bộ đòn công kích của mình, cho dù hạt châu có thể chạm vào, cũng sẽ bị cây ống thép trong tay nàng chặn lại.
Kia là cái đạo cụ gì...
Hồ Bằng cảm thấy phải đánh nhanh thắng nhanh, lần nữa ném ra hai hạt châu.
Hắn điều khiển hạt châu bay về phía Ngân Tô, nhưng không trực tiếp công kích nàng, mà dùng những hạt châu khác để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng, hai hạt châu kia thì để lại những vết đỏ khắp xung quanh.
Vết đỏ không ở mãi, rất nhanh sẽ biến mất trong không khí, như chưa từng tồn tại.
Quỹ đạo lộn xộn, như thể chỉ đang tìm cơ hội, không cách nào để người khác thấy được manh mối gì.
"Lâm tiểu thư! Hai hạt châu đó đang dệt lưới!" Tề Diệu đột nhiên hô lớn.
Nàng vừa trải qua chuyện đó, hiểu rõ đó là cái gì.
Hồ Bằng nhếch mép cười một tiếng, "Muộn rồi!"
Mạng lưới lớn màu đỏ như ngọn đèn sáng lên, như một cái lồng nửa hình tròn, che kín Ngân Tô bên trong.
Cứ tưởng nàng ta lợi hại đến mức nào, hóa ra cũng chỉ có thế thôi!
Lưới lớn nhanh chóng thu hẹp lại, nếu người ở bên trong không ra được, sẽ lại biến thành thi thể giống vừa nãy, bị chia thành vô số mảnh vụn.
Ngân Tô ngước mắt nhìn chiếc lưới lớn đang thu hẹp về phía mình, không hề bối rối, đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi hơi khô.
Kỹ năng thiên phú của người khác đều có tính công kích mạnh như vậy sao...
...
...
Trong lòng Hồ Bằng vô cùng mừng rỡ, đang định tăng tốc độ, kết thúc mạng sống của người phụ nữ kia.
Nhưng đúng lúc này, một bóng kiếm màu ánh trăng từ hư không rơi xuống, nhắm thẳng vào ót Hồ Bằng.
Hồ Bằng tuy điều khiển những hạt châu kia, nhưng vẫn để tâm đến môi trường xung quanh, ngay lúc kiếm ảnh chém xuống, hắn liền né sang bên.
Hắn nhìn rõ người tấn công mình là ai, lập tức tức giận gầm lên một tiếng: "Hứa Hòa Diệp! !"
Hứa Hòa Diệp nghiêm mặt, rút kiếm xông lên, vung kiếm tạo thành những kiếm hoa hóa thành những bóng kiếm, chém về phía Hồ Bằng.
Trong những bóng kiếm làm người ta hoa mắt, Hồ Bằng dựa vào né tránh có vẻ hơi khó khăn, hắn đành rút hai hạt châu ra để ứng phó kiếm ảnh của Hứa Hòa Diệp.
Hạt châu của hắn có thể dễ dàng làm nát kiếm ảnh của Hứa Hòa Diệp.
Nhưng tốc độ vung kiếm của Hứa Hòa Diệp quá nhanh, những bóng kiếm quét về phía Hồ Bằng như trời lấp đất, hai hạt châu không thể chống đỡ hết được những kiếm ảnh này.
Hồ Bằng bị buộc phải liên tục lui về sau, năm ngón tay hắn xòe ra, hướng phía Ngân Tô bóp lại một cái.
Cái lưới lớn vẫn còn đang chậm rãi thu lại, đột nhiên tăng tốc.
"Xuy ——"
Hồ Bằng cảm nhận được điều gì, đột ngột quay đầu nhìn về phía cái lưới lớn, một đạo hàn quang sắc bén đâm xuyên lưới lớn từ bên trong.
Đạo khí sắc đó vạch một đường xuống dưới, một vết nứt xuất hiện bên cạnh, rồi vết nứt đó lan rộng ra, cả chiếc lưới lớn bắt đầu sụp đổ.
Thân hình thiếu nữ chậm rãi xuất hiện, áo khoác màu đen tung bay, từng đường cong lửa từ trong mắt nàng biến mất.
Trong lòng Hồ Bằng hoảng sợ, ngay lập tức điều khiển những hạt châu còn lại đánh tới phía Ngân Tô, phong tỏa đường đi của nàng.
"Keng ——"
Một hạt châu từ trên không rơi xuống, đập xuống đất vỡ làm hai mảnh, sau đó biến thành một đống bột mịn.
Nát... Nát rồi! !
Sao có thể! !
Bị Hứa Hòa Diệp công kích làm phân tâm, Hồ Bằng vô ý bị một đạo kiếm ảnh đánh trúng, cả người bay ra ngoài, đập vào tường.
Ngân Tô không thèm để ý đến Hồ Bằng, mà đầy vẻ kinh ngạc đi đánh những hạt châu còn lại.
Hồ Bằng tổng cộng chỉ có năm hạt châu, vừa rồi rút hai viên về đối phó Hứa Hòa Diệp, lại bị Ngân Tô bổ một viên, giờ bên kia chỉ còn lại hai viên.
Hồ Bằng phát hiện Ngân Tô muốn làm gì, định thu hạt châu về.
Đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, tốc độ của Ngân Tô còn nhanh hơn vừa rồi, chém hai viên hạt châu chưa kịp rút về kia xuống.
"Răng rắc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận