Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 702: Anh Lan bệnh viện (6 0) (length: 7849)

"Giản Kỳ Hoa không giống người sẽ xả máu người khác."
"Đi sang phòng bên cạnh bắt một NPC thử xem." Quý Cẩm nói là làm ngay, mang theo đứa bé nhỏ đi ra ngoài, rất nhanh đã dắt theo một NPC trở về.
Ô Bất Kinh nhìn Quý Cẩm lấy máu, bỏ viên thuốc vào trong máu, rồi cho NPC kia uống...
"Ục ục ục..."
Đứa bé nhỏ tiếp tục phun bong bóng.
...
...
Mọi người thấy đứa bé nhỏ phun bong bóng thì rơi vào im lặng kỳ dị.
Rất lâu sau, có người thở ra một hơi, nghiêm trọng mở miệng: "Không lẽ thật sự phải dùng máu của chúng ta à?"
"..."
Căn phòng trong nhất thời rơi vào tĩnh mịch, không ai trả lời câu hỏi này.
Quý Cẩm cũng không dám xốc nổi mà dẫn đầu lấy máu thử, những người khác thì đang do dự, có nên mạo hiểm thử một lần hay không.
Cao Hạo Nguyệt đi ra ngoài tìm Dư Bách Sơ, nói với nàng một chút về tình huống hiện tại.
Ngân Tô vẫn dựa ở bên cạnh, đương nhiên cũng nghe thấy Cao Hạo Nguyệt nói.
Bọn họ có thể nghĩ hết các biện pháp, Dư Bách Sơ cũng không có đề nghị gì hay.
Ô Bất Kinh cũng từ bên trong đi ra nhờ Ngân Tô giúp đỡ: "Tô tiểu thư, nó không chịu uống thuốc."
Ngân Tô nhìn tiểu quái vật trong ngực Ô Bất Kinh, lúc đầu nó còn đang nắm cằm Ô Bất Kinh, nhưng bị Ngân Tô nhìn thì lập tức rụt tay lại, ngoan ngoãn vô cùng.
Ngân Tô 'à' một tiếng: "Đứa bé không uống thuốc, phần lớn là muốn ăn đòn."
Tiểu quái vật: "..."
Cái đuôi tiểu quái vật quấn chặt lấy cánh tay Ô Bất Kinh, cảnh giác nhìn chằm chằm Ngân Tô, sợ nàng thật sự đánh mình.
Ô Bất Kinh biết tiểu quái vật có chút sợ Ngân Tô, cho nên phản ứng của tiểu quái vật cũng không khiến Ô Bất Kinh cảm thấy kỳ quái: "Nhưng chúng ta không thể đánh đứa bé."
Đánh vào người con, đau xót ở lòng mẹ...
Ngân Tô: "Có thể là chúng chỉ đơn thuần ghét uống thuốc thôi, nhưng vì cơ thể của chúng khỏe mạnh, người làm mẹ nóng vội hơi dùng thêm chút sức cũng không tính là đánh đâu."
Ô Bất Kinh giật mình, dường như đã hiểu ra.
Hắn chạy trở về phòng bệnh, đặt đứa bé lên trên bệ chăm sóc, tiểu quái vật dường như biết sắp có chuyện gì kinh khủng xảy ra, cái đuôi nó ôm lấy Ô Bất Kinh, hai tay nắm lấy hắn.
"Ngoan nào, cái này cũng là vì bảo bảo con khỏe mạnh, con phải uống thuốc." Ô Bất Kinh đem đứa bé trở về, cũng gọi Tuân Hướng Tuyết tới, bảo cô giữ chặt tiểu quái vật.
Tuân Hướng Tuyết giữ chặt hai chân cùng cái đuôi tiểu quái vật, Ô Bất Kinh thì ấn nửa người trên tiểu quái vật, banh miệng nó ra, bỏ viên thuốc vào sâu trong cổ họng.
Tiểu quái vật muốn nôn ra, Ô Bất Kinh vội vàng dùng ngón tay bịt lại cổ họng.
Tiểu quái vật trừng mắt tròn xoe, khiếp sợ, phẫn nộ, oán độc cảm xúc liên tục hiện lên, sau đó biến thành ấm ức, nước mắt lã chã bắt đầu rơi xuống.
Ô Bất Kinh thấy bộ dạng này của tiểu quái vật, vội vàng tự cho mình hai tầng phòng ngự, sợ mình bị nó mê hoặc mà mềm lòng buông ra.
Đúng năm phút đồng hồ, Ô Bất Kinh, người có phong tâm khóa yêu, cảm giác tiểu quái vật không còn nôn ra nữa, hắn mới nới lỏng ngón tay, tiểu quái vật không có phản ứng gì, bắt đầu từ từ rút lui.
Chờ ngón tay Ô Bất Kinh rời đi, tiểu quái vật không có nôn ra viên thuốc, nhưng lại bắt đầu khóc lớn: "Oa oa..."
"Bảo Bảo, đều là muốn tốt cho con thôi." Ô Bất Kinh vội vàng ôm lấy dỗ dành: "Uống thuốc tốt cho cơ thể con, con không thể phụ lòng...Một mảnh tâm tư lương thiện của mẹ mà."
Những người vây xem: "..."
Đứa bé khóc òa một trận, có lẽ đã chấp nhận sự thật này, dần dần nín khóc.
Theo thời gian trôi qua, thân thể đứa trẻ bắt đầu có biến hóa.
"Có tác dụng."
"Vậy nên chỉ cần rót hết thuốc là được rồi?" Thay sữa gì đó, đều chỉ là gia vị thôi!
Những người khác vội vàng bắt chước, bắt đầu đè mấy đứa bé nhỏ ương bướng lại để rót thuốc.
Có lẽ là do viên thuốc có độ tinh khiết cao, chỉ là một viên thuốc mà đã có một nửa số trẻ khôi phục lại hình dạng của hài nhi bình thường.
Chỉ cần cho uống thêm một lần nữa...
Bọn họ còn chưa kịp nghĩ xem có cần tiếp tục cho uống nữa hay không thì Ngân Tô đã đến gõ cửa, nhắc nhở bọn họ thời gian quan sát đã kết thúc.
Nhưng Ngân Tô nhắc xong liền đi, cũng không bảo họ ra, hiển nhiên là mặc kệ bọn họ.
Nhưng mà...
"Ô tiên sinh, vì sao ngươi có thể luôn ở cùng với nàng thế?" Ô Bất Kinh không bị ảnh hưởng của tiểu quái vật sao?
"Ách..." Vì hắn không ngừng ném trị liệu thuật lên người mà! Nhưng chuyện này không thể nói ra, hắn chỉ có thể nhận mình có đạo cụ.
Những người khác không thể ép hắn nói ra thông tin cụ thể của đạo cụ, cho nên nghe tới đây, mọi người liền không hỏi nữa.
Mọi người rời khỏi phòng bệnh, sợ một lát nữa sẽ không khống chế được.
Bọn họ vừa ra khỏi phòng bệnh liền cảm thấy có gì đó là lạ, hành lang vẫn là một mớ hỗn độn như cũ, nhưng mà quá tĩnh lặng...
Tô Thường sau khi kêu bọn họ xong, đáng lẽ phải đi gọi các NPC khác, cô ta kéo theo những NPC đó chắc chắn sẽ gây ra không ít tiếng động.
Vì sao lúc này một chút tiếng động cũng không nghe thấy?
Quan trọng nhất chính là, Dư Bách Sơ đang đợi ở hành lang cũng không thấy đâu.
"Không ổn, mọi người cẩn thận một chút..." Cao Hạo Nguyệt còn chưa nói hết câu thì cánh cửa phòng bệnh 209 'két' một tiếng, giống như tiếng móng tay cào lên ván cửa.
Cửa phòng 208 không khóa, một bàn tay mập mạp chống xuống đất, từ bên trong bò ra.
Là những đứa bé đó...
Nó nhìn qua khoảng ba tuổi, béo một cách bất thường, không đứng thẳng đi lại mà là dùng tứ chi chạm đất, nhanh chóng bò ra.
"Hì hì ha ha, tìm mẹ...Thật nhiều mẹ, tìm mẹ, ăn mẹ, tìm mẹ..."
Nhìn về phía trước, không ít cửa phòng bệnh đều xuất hiện những đứa trẻ nhỏ lớn bé khác nhau, còn cửa phòng bệnh bị giam cầm thì phát ra tiếng chó cào cửa chói tai.
Cánh cửa 209 nhanh chóng bị cào rách, đứa bé bên trong bò ra, đảo mắt nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của bọn họ, nhếch miệng cười một tiếng: "Tìm mẹ, ăn mẹ...Hì hì ha ha...Mẹ thơm thơm."
Tất cả những đứa trẻ nhỏ hướng về phía bọn họ nhanh chóng bò tới, những đứa bé bụ bẫm đáng yêu giờ đây trở nên dữ tợn mà kinh khủng.
"!!"
Tuân Hướng Tuyết kéo Ô Bất Kinh chạy ngay.
Phản ứng đầu tiên của những người khác cũng là chạy trước, rời khỏi tầng này...Nhưng bọn họ lúc này đang ở cuối hành lang phòng bệnh giám sát, chỉ còn cách nhảy cửa sổ ra ngoài.
"Soạt——"
"Nhảy cửa sổ! Nhanh nhảy cửa sổ!"
"Bọn chúng đuổi theo tới...A!" Mạnh Văn Sơn bị một đứa bé nhỏ nhào tới cắn vào cánh tay, đứa bé nhỏ như chó săn, cắn rồi không chịu buông.
Mạnh Văn Sơn thật vất vả mới hất được đứa bé nhỏ ra, trèo lên bệ cửa sổ, nhảy xuống.
Quý Cẩm vừa đặt chân lên bệ cửa sổ, một đứa bé từ trên trần nhà rơi xuống, cắn một cái vào mông nàng. Quý Cẩm đau đến mức mặt mày méo mó.
Cao Hạo Nguyệt đang ở phía sau giúp cô gỡ đứa bé kia ra, Quý Cẩm cảm giác mông mình bị cắn mất một miếng thịt lớn, nhưng lúc này không phải lúc so đo mấy chuyện đó.
Hai người trước sau nhảy xuống cửa sổ.
Ai ngờ phía sau bọn họ, những đứa bé nhỏ cứ như sủi cảo mà nhảy xuống, thân người mềm nhũn như cục bột rớt xuống đất, sau đó chúng đứng lên điên cuồng đuổi theo, hoàn toàn không có ý từ bỏ truy sát.
"Đuổi tới đuổi tới rồi!"
"Chạy mau! ! Bên này! !"
"Tách nhau ra mà chạy!"
...
...
Dư Bách Sơ ngồi xổm lâu nên chân có hơi tê, phục hồi một chút, cơ thể dễ chịu hơn, cô chống tay vào tường đứng lên, tập trung nghe ngóng, quay đầu nhìn Ngân Tô bên cạnh đang chơi điện thoại...Điện thoại?
À đúng, trước đó hình như nàng cũng từng dùng rồi.
Điện thoại của mọi người đều không mang vào đây được, nàng có điện thoại là do nhân vật đặc thù hay là một loại đạo cụ?
—— hoan nghênh đi vào địa ngục của ta —— a a a ném phiếu tháng cho các bảo bối ~ Tô Tô cần ~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận