Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 624: Ngân Sơn công quán (42) (length: 7853)

Quái vật xi măng đúng là do Matsushima Haruna triệu hồi ra, nàng ta muốn triệu hồi vong hồn của Ozawa Hayo.
Nhưng Ozawa Hayo lại không hề muốn bị Matsushima Haruna triệu hồi.
Hơn nữa, quá trình triệu hồi xảy ra sai sót, Matsushima Haruna bản lĩnh không đủ, thêm vào đó, máu nàng ta giữ lại của đối tượng triệu hồi không đủ tinh khiết, bên trong còn lẫn rất nhiều máu của người khác.
Nói tóm lại, bọn nó đã dung hợp với nhau.
Nó có ký ức của Ozawa Hayo, nhưng không hoàn toàn là Ozawa Hayo.
Quái vật xi măng nói: "Ozawa Hayo không bao giờ nghĩ đến việc bị triệu hồi, Matsushima Haruna căn bản không hiểu, tồn tại như vậy còn không bằng c·h·ế·t quách cho xong. Ngày qua ngày chúng ta bị giam ở đây, vĩnh viễn không thể rời đi, đây là một lời nguyền rủa! Là nguyền rủa của Matsushima Haruna!"
Đến cuối câu, mặt quái vật xi măng bắt đầu biến đổi, trở thành bộ dạng của Ozawa Hayo.
Ozawa Hayo là một cô gái nhút nhát dịu dàng, vậy mà lúc này mắt nàng ta đỏ ngầu như mắt quỷ.
Khuôn mặt dịu dàng cũng lộ vẻ dữ tợn, méo mó.
"Nàng ta lại biến mất, vậy còn chúng ta? Chúng ta đã làm gì sai? Tại sao lại bị giam cầm vĩnh viễn ở đây, không ngừng tuần hoàn? Chính nàng ta, bọn họ mới là lũ c·h·ế·t tiệt! Tất cả đều phải c·h·ế·t! !"
Ngân Tô: "Ngươi biết mình bị nhốt ở đây?"
Quái vật xi măng nhìn Ngân Tô bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc: "Vì sao lại không biết? Ta có ngu đâu, chỉ có các ngươi lũ ngốc không biết mình đang ở trong vòng tuần hoàn, còn tưởng mình có thể chạy thoát khỏi nơi này, ha ha ha... Các ngươi vĩnh viễn đừng mơ rời khỏi nơi này!"
Quái vật xi măng biết mình đang ở trong vòng tuần hoàn, nó không bị phó bản xóa bỏ ký ức, lại còn là một NPC đã thức tỉnh...
Nhưng nó vẫn chưa hiểu rốt cuộc vòng tuần hoàn là cái quỷ gì, tưởng là do lời nguyền rủa của Matsushima Haruna.
Mà nó có vẻ cũng không nhận ra sự khác biệt của người chơi, cho rằng người chơi đều là một nhóm người... Đã thức tỉnh, nhưng chưa hoàn toàn thức tỉnh.
Thời gian tuần hoàn là ba ngày, lễ kỷ niệm thành lập công quán và hai ngày trước lễ kỷ niệm.
Mấu chốt có lẽ vẫn là lễ kỷ niệm thành lập...
Ngân Tô: "Ngày lễ kỷ niệm thành lập đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại phải tuần hoàn khoảng thời gian này?"
Quái vật xi măng cười một cách quái dị, âm u đáng sợ: "Ngươi muốn biết sao?"
"Muốn chứ." Ngân Tô gật đầu: "Không muốn thì ta hỏi ngươi làm gì."
Quái vật xi măng cười càng thêm quỷ dị, "Vậy thì tự mình trải nghiệm đi!"
"Được thôi."
Quái vật xi măng: "..."
Có lẽ vì Ngân Tô đáp ứng quá dễ dàng, tùy tiện nên quái vật xi măng lại có chút nghi ngờ.
Một lát sau, nó đè nén sự nghi ngờ, nhếch miệng cười: "Nếu đã vậy, thì ngươi hãy tận hưởng cho thật tốt."
Vừa dứt lời, khung cảnh xung quanh bắt đầu tan rã, biến mất trong hư vô, nhưng rất nhanh, một khung cảnh mới lại dựng lên.
Là đại sảnh công quán sau khi trang trí xong.
Bên ngoài đại sảnh, trời đã tối.
Ngân Tô liếc nhìn quần áo trên người mình, đã biến thành bộ kimono mà A Tú đưa lúc trước.
Nhưng bên trong vẫn là y phục của mình, chắc là đã mặc trực tiếp kimono ra ngoài.
Ngân Tô mò điện thoại trong túi áo khoác, xem ra là toàn bộ thời gian trong phó bản đã được điều đến giờ tiệc tối.
Vừa nãy còn ở cạnh Thải Y và Vu Uẩn không thấy tăm hơi đâu.
Người đứng bên cạnh nàng là Ozawa Hayo.
Ozawa Hayo có lẽ vẫn là quái vật xi măng, dù sao thì nó đang nở nụ cười quỷ quái với nàng, y chang quái vật xi măng.
"Hở cả răng ra rồi kìa, cười không hở răng mới đẹp." Ngân Tô đưa tay nắm miệng nó.
Quái vật xi măng: "..."
Quái vật xi măng khó khăn lắm mới thoát khỏi Ngân Tô, "Tiệc tối sắp bắt đầu rồi đấy."
Ngân Tô làm như không nghe thấy, hỏi quái vật xi măng: "Mấy giờ rồi?"
Quái vật xi măng: "Ta nói, tiệc tối sắp bắt đầu rồi đấy."
"Biết rồi, ta không có bị điếc." Ngân Tô im lặng nói: "Mấy giờ rồi?"
Quái vật xi măng cứ như được cưng chiều quá mức, tín hiệu chập chờn chuyển qua chuyển lại mấy lần mới thốt ra mấy chữ: "Mười giờ."
Nàng ta coi mình đến đây dự tiệc thật đấy à?
Ngân Tô liếc nhìn điện thoại di động, 22:04, thời gian điện thoại di động vậy mà lại đồng bộ... Nghĩa là dù trong phó bản có vấn đề về thời gian, thì thời gian trên điện thoại này vẫn chính xác.
"Không hổ là tiệc tối, đúng là trễ ghê ha."
Ngân Tô cất điện thoại vào trong túi áo, quay sang hỏi quái vật xi măng đang tức sôi máu: "Ngươi có ước nguyện gì không?"
"Ước nguyện của ta chính là ngươi đi c·h·ế·t, tất cả các ngươi đều đi c·h·ế·t!" Quái vật xi măng nhìn chằm chằm Ngân Tô đầy âm u, nó thẳng thắn nói ra ước nguyện của mình: "Tất cả, đều, phải, c·h·ế·t!"
"Gi·ế·t hết đúng không." Ngân Tô hiểu rõ yêu cầu của khách: "Lát nữa coi ta biểu diễn cho mà xem."
"?"
Ngân Tô phân phó quái vật xi măng: "Đợi lát nữa khách đến, ngươi ra canh cửa khóa lại, cho chúng có đến mà không có về."
Quái vật xi măng chỉ nhìn chằm chằm Ngân Tô mà cười.
Ngân Tô nhíu mày, t·á·t nó một cái: "Ngốc cười cái gì, nghe không?"
"Ngươi lại đ·á·n·h ta..."
"Bốp."
Quái vật xi măng ôm lấy mặt vừa bị đánh, oán khí quanh người bốc lên, đôi mắt tràn đầy oán hận, như dao găm liếc về phía Ngân Tô.
Ngân Tô rụt tay về, nhẹ nhàng nói: "Ngươi muốn ta đánh mà, ta đối với thỉnh cầu của bạn bè luôn luôn có cầu tất ứng."
Quái vật xi măng dùng sức ấn mạnh các đầu ngón tay lên mặt, hằn thành những vết sâu hoắm: "Ta muốn g·i·ế·t ngươi."
Ngân Tô liếc nó một cái, không trả lời câu này.
Rõ ràng là đang coi thường.
Quái vật xi măng tức giận đến xanh mặt, ngoài miệng thì la hét đánh g·i·ế·t, nhưng nó lại không hề nhúc nhích, rõ ràng là lúc này nó cũng không thể tùy tiện làm gì mình muốn.
Ngân Tô cũng phát hiện mình không thể rời khỏi khu vực này, nhiều nhất chỉ có thể đi qua lại vài bước.
Từ đây có thể thấy phòng ăn ở bên kia, nhưng bên đó đã tắt đèn, chắc là NPC đều không ở đó.
Ngân Tô chờ vài phút, cửa đại sảnh bị người đẩy ra, mấy khuôn mặt quái dị từ ngoài cửa đi vào, mấy khuôn mặt quái dị này giống với mấy cái đã xuất hiện lúc trước.
"Bọn họ không lẽ là khách quý đó chứ?" Ngân Tô xác nhận với quái vật xi măng.
Quái vật xi măng: "Đúng."
Ngân Tô tặc lưỡi, bày tỏ ý kiến: "Xấu quá."
Quái vật xi măng: "..."
Sáu khuôn mặt quái dị tiến vào, như sáu cái bánh bao đứng trong đại sảnh.
Trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Ngân Tô nhìn thấy đầu tiên là bộ trưởng đã c·h·ế·t, theo sau là Vu Uẩn, Thải Y và Hoa Hồng Lê, họ đều mặc kimono giống nhau.
Hoa Hồng Lê vẫn chưa c·h·ế·t.
Ba người như bị k·h·ố·n·g c·h·ế, bước theo sau lưng bộ trưởng, chậm rãi đi xuống.
. . .
. . .
Mắt Thải Y đảo liên hồi, nhìn thấy Ngân Tô đang đứng một bên, cô ấy cũng là bộ dạng quái vật, mà còn khoác thêm kimono, nhìn kỳ dị vô cùng.
Bây giờ đã là buổi tối, lão sư biến thành bộ dạng quái vật.
Thải Y nháy mắt ra hiệu cho Vu Uẩn.
Vu Uẩn cũng nháy mắt đáp lại, tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa rồi họ còn đang ở phòng bếp, ai ngờ nháy mắt đã đứng ở phòng mình, hơn nữa còn đã mặc xong kimono dự tiệc.
Ngay sau đó thì bộ trưởng đến gõ cửa.
Bộ trưởng kiểm tra y phục của bọn họ, còn không cho bọn họ mang b·úp bê xuống lầu.
Búp bê bị ép để lại trong phòng.
Không chỉ có thế, họ còn nhìn thấy Hoa Hồng Lê đã biến mất.
Họ không có cách nào giao tiếp, tự nhiên cũng không có cách nào biết Hoa Hồng Lê đã trải qua chuyện gì, bây giờ chỉ có thể đi từng bước một mà thôi.
——hoan nghênh đến địa ngục của ta—— [Chỗ bình luận truyện có hoạt động tặng quà năm mới, mọi người có thể vào xem thử nhé~] [Ngày cuối cùng của năm rồi các bảo bối, tặng mình ít phiếu đề cử nha~] [Sang năm gặp lại nhé~]
Bạn cần đăng nhập để bình luận