Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 799: Đồng nhân nhà máy (17) (length: 7734)

Hắn cảm thấy mình giờ phút này chính là một nhân vật phụ.
Hắn sắp c·h·ế·t sao?
Không! Hắn không muốn c·h·ế·t! ! Dựa vào cái gì người phải c·h·ế·t lại là hắn? ! Nhiều người như vậy, tại sao lại chọn trúng hắn! !
Thái Kỳ Văn mở to miệng, liều m·ạ·n·g kêu cứu, mong những người xung quanh hoặc những người khác nghe thấy tiếng cầu cứu của mình.
Đáng tiếc, không ai nghe thấy, không ai đáp lại hắn. . .
"A ——"
Ngay lúc Thái Kỳ Văn tuyệt vọng, một tiếng kêu kinh hãi truyền đến, người hắn cứng đờ đột nhiên có thể động.
Thái Kỳ Văn từ trên giường đàn ngồi xuống, hai tay ôm lấy cổ, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Bốn phía hỗn loạn, nhưng lúc này Thái Kỳ Văn chỉ lo xem xét thân thể của mình, không có biến thành nhân vật phụ, da vẫn mềm mại. . . Không c·h·ế·t! Hắn không c·h·ế·t! !
Thoát c·h·ế·t trong gang tấc, Thái Kỳ Văn vui sướng vô cùng, một hồi lâu hắn mới chớp chớp đôi mắt hơi khó chịu, nhìn về phía một bên.
"Sao lại c·h·ế·t thế. . ."
"Ta thật sự không nghe thấy tiếng động nào cả."
"Ta không biết. . . Ta cũng không thấy nàng c·h·ế·t như thế nào."
"Quy tắc? Không thấy. . ."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ngoài túc xá, Liễu Nhạn dẫn theo mấy thành viên tiểu đội thám hiểm khác trở về.
. . .
. . .
Ngân Tô ngủ một giấc ngon lành, nhưng mười NPC mới kia thì không được như nàng, đều không ai được nghỉ ngơi, mắt ai nấy đều thâm quầng.
"Sao lại thế này, cũng làm đến quản lý rồi mà, sao lại không vui vẻ vậy?" Ngân Tô thò tay vào túi, động viên mấy vị quản lý mới: "Đừng như vậy chứ, hãy vui vẻ lên chút đi, cười lên xem nào, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta nhận chức quản lý đó!"
Các NPC khó khăn lắm mới gượng cười.
Ai mà chịu nổi khi đi theo một con ma quỷ như vậy chứ.
Khi Ngân Tô xuống lầu, phát hiện phòng của a di quản lý ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng một a di mới.
Thấy bọn họ xuống, a di mới còn chào hỏi bọn họ: "Đi làm hả, các cô cậu đi sớm vậy."
Ngân Tô biết nghe lời phải trả lời: "Nhà máy là nhà mình, nên phải cống hiến vì nhà máy từ sáng sớm."
A di mới cười tươi như hoa: "Có nhân viên như các cháu, nhà máy mình sẽ ngày càng tốt hơn."
"Đương nhiên rồi." Ngân Tô nắm tay: "Ta sẽ dẫn dắt nhà máy đi đến Phú Cường đường."
A di mới cùng Ngân Tô thổi phồng lẫn nhau hai câu, đến khi bọn họ chuẩn bị rời đi, bà đột nhiên gọi họ lại, ôm ra một xấp tài liệu cùng một túi văn kiện: "Cái này mới gửi sáng nay, là tài liệu và phiếu đăng ký cuộc thi đồng nhân năm nay, các cháu nhớ phổ biến cho công nhân trong xưởng nhé."
Ngân Tô đáp ngay: "Không vấn đề gì!"
Thì ra NPC này còn có kịch bản để đi, thảo nào lại được tăng chức.
Ngân Tô bảo NPC ôm túi tài liệu đó, cáo biệt a di mới, đi ra khỏi ký túc xá, trực tiếp rút tài liệu phía trên cùng trong túi văn kiện ra xem.
Đồ trong túi văn kiện giống nhau, ngoài tờ quảng cáo và phiếu đăng ký, thì tờ quảng cáo không có mấy tờ, nhưng phiếu đăng ký thì rất nhiều.
Nội dung quảng cáo đều là 'Cuộc thi đồng nhân' .
Ngân Tô cầm tờ quảng cáo rõ ràng đọc to dòng chữ tuyên truyền phía trên, "Cuộc thi đồng nhân, thành tựu kinh điển, dụng tâm rèn đúc huy hoàng nhân sinh."
"Ai viết lời vậy?" Ngân Tô quay đầu hỏi NPC, "Dở quá đi."
"Xưởng. . . Xưởng trưởng."
"Ồ." Ngân Tô nhét tờ quảng cáo về túi văn kiện, lại cười híp mắt hỏi: "Xưởng trưởng đang ở đâu? Ta muốn cùng xưởng trưởng nghiên cứu thảo luận một chút vấn đề này."
Vẻ mặt này, y hệt khi nàng hỏi 'Quản lý' ở đâu vậy.
Lần trước họ còn dám nói, nhưng lúc này, đám NPC vội lắc đầu: "Không biết, chỉ có chủ nhiệm mới biết xưởng trưởng ở đâu thôi."
Ngân Tô lật mặt ngay trong một giây, nghiêm túc nói: "Chúng ta vẫn chưa đủ sức."
". . ."
Đủ. . . Đủ rồi chứ?
Đều làm quản lý hết cả rồi mà! !
"Vậy cái cuộc thi đồng nhân này, kể qua xem sao."
. .
. . .
Cuộc thi đồng nhân là một cuộc thi hàng năm mà nhà máy đồng nhân đều tổ chức, trong khu xưởng, từ chủ nhiệm đến thợ sửa chữa, ai cũng có thể dự thi.
Nhưng mà hàng năm số người tham gia không nhiều, bởi vì cuộc thi này xét chọn rất khắt khe, đòi hỏi 'đồng nhân hoàn mỹ không một tì vết'.
Mà cái 'hoàn mỹ không một tì vết' này với cái 'hoàn mỹ không một tì vết' sản xuất ra theo dây chuyền sản xuất không cùng đẳng cấp.
"Vậy xét chọn kiểu gì?"
"Cái này. . ." NPC ngừng lại, miệng mấp máy hồi lâu mới thốt ra mấy chữ: "Ta cũng không biết, nhưng xưởng trưởng có thể xét chọn!"
"Đúng đó, xưởng trưởng nhà mình lợi h·ạ·i lắm."
"Nhà máy này là do một tay xưởng trưởng xây dựng, đồng nhân do hắn làm ra chính là hoàn mỹ không một tì vết, tụi mình tin là do hắn chọn chắc chắn cũng là hoàn mỹ không một tì vết!"
Dù không hài lòng với quản lý, nhưng khi đám NPC nhắc đến xưởng trưởng, ai nấy đều vô cùng kính nể sùng bái.
Ngân Tô giơ tay ra ngăn bọn họ tâng bốc xưởng trưởng lại, bảo họ tiếp tục nói về cuộc thi đồng nhân.
Cuộc thi đồng nhân có một giải 'Hoàn mỹ không một tì vết', giải này không giới hạn số người nhận giải, chỉ cần đạt tiêu chuẩn đều có thể đoạt giải.
Ngoài giải hoàn mỹ không một tì vết ra, còn có ba giải đầu, dù phần thưởng hậu hĩnh, nhưng sự xét duyệt vẫn rất khắt khe. Tốn công tốn sức mà chưa chắc đã đoạt được giải, nên đa phần nhân viên đều không muốn tham gia.
"Mà quản lý. . . Cần thuyết phục nhân viên tham gia, điền hết phiếu đăng ký." Lúc này NPC cũng đoán ra nhiệm vụ quản lý trong cuộc thi là gì, vẻ mặt liền trùng xuống.
Làm quản lý cũng không có gì vui vẻ cả.
Mười ba túi văn kiện, vừa đủ cho số lượng quản lý mới của họ.
Mỗi người một túi văn kiện, phải tìm được người điền vào một xấp phiếu đăng ký kia.
Một nhân viên bèn giở quẻ cười: "Điền bừa không được à, việc gì phải nghiêm túc thế."
"Không được." NPC buột miệng nói: "Trước kia có quản lý làm thế rồi, nhưng đến lúc thi đấu chẳng có ai tới, không đẹp mặt, về sau liền quy định cấm. Nếu tự mình làm thì. . ."
Hắn nói quá nhanh, đợi đến khi NPC bên cạnh lén lôi hắn lại, hắn mới kịp phản ứng, nhưng cũng nói hết rồi.
Ngân Tô khó hiểu nhìn hắn: "Tự mình làm thì thế nào?"
NPC thấy Ngân Tô dường như không phát hiện nguyên nhân hắn đột nhiên ngập ngừng, liền trấn định nói tiếp để lấp liếm: "Không sao cả, chỉ là chủ nhiệm sẽ mắng thôi. Mà kéo đầu người mệt lắm, nên cho dù bị cấm vẫn sẽ có quản lý làm, cuối cùng cùng lắm là bị mắng."
Ngân Tô như suy tư gì gật đầu: "Ra vậy."
Đám NPC thấy Ngân Tô không hỏi gì nữa, liền lẽo đẽo theo sau lưng cô chụm đầu ghé tai.
"Cô ta tin không?"
"Hình như tin. . ."
"Đều tại anh lắm mồm, để anh nói với cô ta nhiều thế!"
"Tôi. . . Lúc đó là phản xạ có điều kiện mà, cô ta đáng sợ vậy, cái này không thể trách tôi được."
"Hy vọng là cô ta chưa tin. . . Hi hi ha ha, đến lúc đó cô ta thảm rồi. . . Mình sẽ thoát khỏi con quỷ này."
Họ không biết, tóc quái đang mách với Ngân Tô và đưa ra yêu cầu hợp lý của nó: "Bọn họ nói ngươi là ma quỷ, còn muốn hất bỏ ngươi, không bằng chúng ta ăn thịt bọn họ, đổi lại một đám biết nghe lời đi."
Ngân Tô đã quen với thói c·h·ó không sửa được tật đớp c·ứ·t của các NPC rồi, thay mấy đám đều thế.
Nên cô không làm gì mấy NPC đó cả, dù sao tìm lại cho mình một đám quản lý mới cũng mệt lắm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận