Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 281: Kim Điển xã khu (25) (length: 8185)

Ngân Tô dừng lại ở ven đường, đảo mắt nhìn màn hình điện thoại di động, bản đồ đã ngừng thu nhỏ lại, toàn bộ bản đồ biến mất gần một nửa.
Trước mắt còn gần ba mươi ngàn quái vật, ở thời điểm bản đồ còn đầy đủ thì đã rất dày đặc rồi.
Hiện tại bản đồ giảm đi một nửa...
Ngân Tô cũng không dám tưởng tượng cảnh tượng đó... Sẽ rất kích thích.
"Vừa rồi những màn sương kia là cái gì?" Những người chơi trở lại trạng thái bình thường bắt đầu thảo luận chuyện vừa mới xảy ra.
"Mặc kệ nó là cái gì, bây giờ khu vực chúng ta hoạt động được nhỏ lại rồi, quái vật thì càng nhiều..."
"Đây là thu nhỏ khu vực an toàn, muốn chúng ta chạy trốn vào khu vực an toàn đó!"
Bản đồ thu nhỏ đi một nửa, lượng quái vật lại tăng lên gấp bội.
Hơn nữa, thực lực của bọn quái vật theo thời gian càng lúc càng mạnh, người chơi đối mặt với nguy hiểm và thử thách lớn hơn.
"Bịch ——"
Một nữ sinh đứng ở rìa đám đông đột nhiên nổ tung đầu, máu thịt văng tung tóe lên người những người chơi bên cạnh, bọn họ kìm nén tiếng thét sợ hãi, che miệng chạy sang một bên, nhanh chóng tìm một nơi có đồ vật che chắn.
"A Tuệ! !"
Bên cạnh cô gái nổ đầu còn có một người bạn trạc tuổi, trên người người bạn đó dính máu nhiều nhất, mặt bên gần như bị dính đến không thấy rõ.
Kinh hoàng lẫn sợ hãi ra sức chớp mắt, trong làn nước toàn màu đỏ, nhìn thân thể người bạn chậm rãi ngã xuống đất, tứ chi cứng đờ không thể động đậy...
"A Tuệ..."
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao... Đột nhiên lại bị nổ đầu?
Chẳng lẽ có người chơi phục kích xung quanh đây sao?
Nàng có phải nên chạy không? Đúng, nên chạy mới phải!
Nhưng mà chân lại không nghe sai khiến thì phải làm sao?
Nàng có thể chết mất không...
Thân thể nữ sinh run rẩy kịch liệt hơn, lý trí nói cho nàng phải chạy, nhưng nửa ngày vẫn không nhúc nhích nổi một bước.
"Bị loại... Không phải có phục kích." Có người chơi đã phát hiện ra mánh khóe từ điện thoại di động.
Đây là chiêu thức loại bỏ yêu thích của trò chơi, nổ đầu hoặc là bạo toàn thân...
Xác định không phải do người chơi đánh lén, những người chơi dồn dập ra từ nơi ẩn nấp, nhưng không ai đi để ý đến người chơi đã bị loại đó.
"Tăng cấp làm mới..."
"100 tiến 50? Trực tiếp giảm một nửa?"
"Thật là quá tàn nhẫn, có để cho người khác sống không vậy?"
"Xong rồi..."
Có người chơi chỉ kinh ngạc về việc danh ngạch tăng cấp lại bị giảm một nửa, có người thì mặt xám như tro, không nắm chắc cho lần tăng cấp tiếp theo.
...
...
【 Số người còn sống: 100 】 【 Số NPC hiện tại: 29332 】 【 Điểm tích lũy: 2621 】 【 Xếp hạng hiện tại: 1 (100 tiến 50) 】 Ngân Tô nhìn thời gian trên điện thoại di động, bây giờ mới qua 12 giờ...
"12 giờ sẽ làm mới một lần." Trần Phong đứng sau lưng Ngân Tô hiển nhiên cũng đã phát hiện sự thay đổi trong điện thoại, đồng thời nói cho Ngân Tô một đầu mối mới: "Lần làm mới tiếp theo có lẽ là vào 12 giờ tối, có thể là vòng cuối cùng."
Buổi sáng Trần Phong cùng những người chơi khác đã xác định thời gian làm mới điện thoại tối qua.
Số người tăng cấp của vòng tiếp theo có lẽ ở 25- 30, đây là bản cỡ lớn 200 người, số người vượt qua không tính là nhiều.
Ngân Tô thu điện thoại di động: "Một trăm tiến năm mươi, cạnh tranh khốc liệt thật. Thứ hạng của ngươi đủ chứ?"
"Vẫn được." Trần Phong hiện tại thứ hạng vẫn ổn, không cần quá lo lắng.
Trần Phong lại mời Ngân Tô: "Ta tìm được một ít manh mối về ao sen, ngươi có muốn đi không?"
Ngân Tô nghĩ nghĩ: "Đi thôi."
Ngân Tô cùng Trần Phong rời khỏi đám người, không gây ra sự chú ý của đám người kia, rất nhanh đã biến mất ở một góc tường của một tòa nhà nào đó.
...
...
Những người chơi khác vẫn đang bàn tán chuyện 100 tiến 50, đến khi bọn họ phát hiện Ngân Tô cùng Trần Phong không thấy nữa, đã là một phút sau.
"Bọn họ đâu rồi?"
"Không biết... Vừa rồi còn đứng ở bên kia mà, sao nói đi là đi vậy."
"Ta còn định đi theo nàng..."
"Ngươi nghĩ hay đấy, người ta để cho ngươi đi theo à?"
"Chẳng lẽ ngươi không có nghĩ vậy sao?"
"..."
Mấy người chơi ngươi một câu ta một câu nói, không ít người chơi đều có cùng tâm tư, muốn đi theo cô gái kia.
Hiện tại người đã không thấy, ý định này cũng không thể thực hiện được.
Bọn họ nhìn nhau, rồi nhanh chóng giãn khoảng cách, ai cũng cảnh giác với đối phương, không khí ở hiện trường có chút căng thẳng quỷ dị.
Dù sao hiện tại chỉ còn lại năm mươi suất... Năm mươi suất thôi, không nhiều chút nào.
Giai đoạn trước nhanh chóng giết quái có thể kéo dài khoảng cách về điểm tích lũy.
Nhưng điểm tích lũy khi giết quái ở giai đoạn sau lại đến quá chậm, biện pháp tốt nhất là giết người chơi, cướp đoạt điểm tích lũy của người chơi hoặc là trực tiếp giết người chơi để chỉ còn lại năm mươi người.
Tất cả mọi người đều là những người chơi dày dặn kinh nghiệm, cách đơn giản này ai mà không nghĩ đến chứ?
Trừ những người hiếm hoi vẫn còn giữ giới hạn cuối cùng, không muốn ra tay với đồng loại, không ít người chơi có thứ hạng thấp đã bắt đầu suy tư làm thế nào để hành động an toàn hơn.
Những người chơi trong phạm vi an toàn của tăng cấp thì lại nghĩ làm thế nào để cẩu trụ.
Những người chơi không muốn ra tay với đồng loại hoặc cảm thấy mình an toàn, đều cho rằng không nên ở lại đây nữa, lặng lẽ rời khỏi.
Có người dẫn đầu đầu tiên thì sẽ rất nhanh có người thứ hai.
Người chơi lần lượt rời đi, căn bản không dám ở lại cùng người chơi xa lạ, bầu không khí giữa những người chơi trở nên quỷ dị.
Mười người chơi cuối cùng chỉ còn năm người.
"Muốn liên minh không?" Một người trong số đó nói: "Thứ hạng của các người chắc là không được an toàn cho lắm nhỉ?"
Bốn người chơi kia đều không trả lời ngay, sau một lúc, mới có người lên tiếng: "Có thể liên minh."
"Ta... Thôi vậy." Một người chơi sau khi suy đi nghĩ lại thì quyết định rời đi, không hiểu sao lại thay đổi ý định: "Ta vẫn là đi giết quái cho xong."
Hắn xoay người muốn đi, thế nhưng người chơi đưa ra lời liên minh trước nhất đột nhiên ra tay, một đao cắt vào cổ đối phương.
Người chơi giết người lau đao lên người, nói với ba người còn lại: "Lại đi tìm vài người chơi khác liên minh, cố gắng loại bớt đi, như vậy sẽ an toàn hơn."
Bốn người đều không có chút đồng tình nào với người chơi vừa chết, kết bạn rời đi.
Tình huống như vậy đang xảy ra ở khắp nơi.
Để sống sót, bọn họ có thể giết đồng loại.
...
...
Tòa số 9.
Nơi này đã rất gần khu trung tâm của cả khu dân cư.
Trần Phong ở phía trước dẫn đường, nhưng khi anh ta vào tới cửa của một đơn nguyên, lại phát hiện Ngân Tô không hề đi vào theo.
"Tô tiểu thư, ở đây."
Ngân Tô đứng ở ngoài cửa nhìn một phương hướng nào đó: "Đó là tòa nhà vua của khu dân cư này sao?"
"? ? ?" Trần Phong đi ra ngoài, nhìn theo hướng Ngân Tô vừa nhìn: "Chắc là trung tâm của toàn bộ khu dân cư... Nói là nhà vua của cả khu cũng không sai."
Tòa nhà kia là tòa số 1.
"Ta đi bái phỏng hàng xóm trước đã." Ngân Tô đi về phía kia.
Trần Phong: "? ? ?"
Sao tự nhiên lại đi bái phỏng hàng xóm? Lúc này còn đi bái phỏng gì nữa?
Sau ba phút, Trần Phong nhìn Ngân Tô gõ cửa một nhà tầng một của tòa nhà số 1, cùng với con quái vật mở cửa kia xem ai cười còn đáng sợ hơn...
Đây chính là bái phỏng cô ấy nói à?
Bái phỏng đến khi con quái vật chết đi sao?
...
...
So với việc bái phỏng tòa 44, hôm nay thời gian mất lâu hơn, cả tòa nhà không ai may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị lây nhiễm.
Đến khi Ngân Tô xử lý xong những người hàng xóm dị biến, từ thang máy đi ra, trở về tòa số 9.
Trần Phong câm nín dắt Ngân Tô lên thẳng tầng cao nhất, nhưng cửa sân thượng đã bị khóa.
"Để ta." Việc mở khóa Ngân Tô rất quen, móc ra một chiếc chìa khóa liền bắt đầu mò mẫm.
"Cạch ——"
Ổ khóa mở ra ngay.
Ngân Tô đẩy cửa ra, ban công không chất chồng thứ gì, cũng không có vật kỳ quái gì cả.
Trần Phong nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng ở bồn nước.
Bồn nước này cao hơn bình thường rất nhiều, bốn phía không có gì để leo lên cả, không dễ dàng trèo lên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận