Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 887: Ốc đảo (9) (length: 7980)

"Vậy thì có thể nàng đang lừa gạt chúng ta đấy." Tấn Chu hình như nghĩ đến chuyện tối qua, có chút sợ hãi: "Thậm chí còn có thể...nàng chính là gian tế, là kẻ cắp la làng!"
"Ta không biết, tùy các ngươi quyết định có nên nói chuyện này cho những người khác hay không."
Giới Nặc vứt bỏ củ khoai lang nóng bỏng này.
Sau đó nói tiếp: "Nếu như lời h·á·c·h tiểu thư là thật, trong chúng ta thật sự có kẻ trà trộn vào...Tôi không biết mọi người thế nào, nhưng tôi có thể khẳng định mình không phải."
Tấn Chu sợ mình bị nghi ngờ, vội vàng biểu thị: "Tôi chắc chắn cũng không phải... Kẻ trà trộn vào chắc chắn là NPC đúng không? Chẳng phải nói NPC sẽ chủ động loại bỏ tin tức liên quan đến trò chơi, thế giới thực sao? Mặc dù tôi là người mới, nhưng tôi rành rọt chuyện thế giới thực!"
Ai cũng có thể nói những lời kiểu như vậy để chứng minh.
Nhưng những người khác đâu dễ tin tưởng như thế.
Vạn Mặc Lương: "Tôi từng gặp NPC có thể thu thập ký ức của người chơi, tuy nó không chắc đã hiểu rõ ý nghĩa thật sự của một từ nào đó, nhưng nó có thể bắt chước ngụy trang để người khác tưởng mình hiểu."
Có ký ức người chơi làm vỏ bọc, nếu không phải người thân thích của người chơi đó thì rất khó phát hiện ra vấn đề.
Tấn Chu chưa có loại kiến thức này kinh ngạc: "Không thể tin được như vậy sao? Sao lại có NPC kiểu này chứ!"
Vạn Mặc Lương thản nhiên nói: "NPC nào mà không thể có."
Tấn Chu hơi nóng nảy: "Vậy phải làm sao bây giờ? Có nên nói cho mọi người biết không? Đây là phó bản c·h·ế·t người đó, nếu ai cũng nghi ngờ lẫn nhau thì..."
Giới Nặc khẽ kêu: "Có lẽ cũng vì đây là phó bản c·h·ế·t người mà thôi."
. . .
. . .
"Mọi người đều tỉnh rồi sao?"
Trong lúc ba người còn chưa thống nhất ý kiến về việc có nên nói chuyện này với những người khác hay không thì một người đàn ông tr·u·ng niên dẫn theo hai NPC nữ da ngăm đen từ ngoài viện đi vào, trên tay hai NPC nữ kia đang cầm đồ ăn thức uống.
Tiếng trò chuyện trong sân lập tức biến m·ấ·t, tất cả đều nhìn về phía người vừa đến.
Ba người kia không có gì khác thường, mặt mày hồng hào, vẻ mặt tự nhiên.
Chỉ có làn da là đen hơn người thường.
"Đây là bữa sáng chúng tôi chuẩn bị cho mọi người." Người đàn ông tr·u·ng niên cười ha hả nói: "Chắc chắn không ngon bằng đồ ăn thức uống trong thành của các cô cậu, mong là mọi người đừng gh·é·t bỏ."
Hai NPC nữ kia mang đồ đạc đặt lên bàn gỗ trong sân, một trong hai người khẽ quay người về phía họ: "Thưa quý khách phương xa, mời mọi người dùng bữa."
Dứt lời, hai NPC nữ rời khỏi sân.
Người đàn ông tr·u·ng niên không đi mà lại ân cần hỏi han: "Mọi người ở đây có quen không?"
Lúc này trong sân trừ người chơi thì không còn NPC nào khác, việc đối phó với NPC đương nhiên phải do chính họ tự lo.
Trong nhóm người chơi, một người phụ nữ mặc áo khoác đỏ, trang điểm tỉ mỉ chủ động lên tiếng: "Rất tốt, chỉ là trong phòng không có nước, ban đêm muốn uống nước không được tiện cho lắm."
Người đàn ông tr·u·ng niên lập tức xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, chỗ chúng tôi đã lâu không có khách nên không chu toàn được mọi thứ, lát nữa tôi sẽ kêu người tên Đen Nhã mang nước cho các vị."
Úc Từ Linh cảm ơn lòng tốt của ông: "Không cần phiền phức, ông nói cho chúng tôi biết chỗ nào lấy được nước là được rồi, chúng tôi cũng không biết mình còn phải ở lại đây bao lâu, đâu thể phiền mọi người mãi được."
"Không phiền không phiền, đều là chuyện nhỏ thôi mà." Người đàn ông tr·u·ng niên vẫn cười ha hả, không keo kiệt chỉ cho họ chỗ lấy nước: "Nếu muốn lấy nước, cứ theo đường này đi thẳng đến cuối là có nước."
Đi đến cuối...
Tối qua người chơi đã thăm dò toàn bộ bố cục của Lưu Quang thành, chỗ cuối chính là cái hố lớn được vây bằng đá.
Bên trong không có nước.
Nhưng mà cái thành này có thể trồng được cây cối trong một đêm thì hố sâu có nước cũng chẳng có gì lạ.
Du Thành Phú chen vào hỏi: "Nguồn nước của Lưu Quang thành chúng ta có dồi dào không ạ?"
"Dồi dào, dồi dào chứ." Người đàn ông tr·u·ng niên có chút kiêu ngạo: "Lưu Quang thành của chúng tôi có thể phát triển được như ngày hôm nay là nhờ nguồn nước đó, mọi người cứ tự nhiên mà lấy."
Sau khi Úc Từ Linh hỏi thêm vài câu, người đàn ông tr·u·ng niên mới rời đi.
Mọi người nhìn đồ ăn trên bàn, là bánh ngô làm từ không biết thứ gì, có chỗ hơi đen, còn có một ít sữa.
"Mọi người, tôi có chuyện muốn nói."
Vạn Mặc Lương tập hợp mọi người lại một chỗ, bắt đầu nói về vấn đề 'gian tế'.
Việc này ảnh hưởng đến sự đoàn kết, nhưng thực ra vốn dĩ bọn họ đã không hề đoàn kết, đã có sẵn sự nghi kỵ lẫn nhau.
Dựa vào cái gì mà ba người họ lại phải gánh lấy nguy cơ đi bắt gian tế vì những người xa lạ này?
Mà việc biết được trong đội ngũ có gian tế sẽ làm cho những người không phải gian tế càng thêm cảnh giác, tăng thêm cơ hội s·ố·n·g sót.
Ngay lúc Vạn Mặc Lương đang nói cho những người chơi khác về chuyện gian tế thì sư huynh và gã đeo kính ở phòng bên cạnh cũng mở cửa bước ra, hai người một trước một sau đi tới.
Gã đeo kính Lã Trăn ra cửa trước, liếc nhìn bọn họ một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, sau đó cầm bánh ngô và sữa trên bàn.
Ngân Tô bắt đầu cố tình gây sự: "Sư huynh, anh chưa đ·á·n·h răng mà đã ăn rồi sao?"
Lã Trăn như muốn ăn p·h·á·o đốt, giận dữ đáp: "Mắc mớ gì tới cô? Lo chuyện của mình đi, bớt xen vào chuyện của người khác, bằng không thì...hừ."
Trên mặt Lã Trăn hiện lên vẻ âm trầm dữ tợn, trong chớp mắt kia như biến thành lệ quỷ.
Còn chưa để Ngân Tô kịp nói, Lã Trăn đã đi thẳng về phòng của lão sư.
"Sư huynh, anh đi đưa bữa sáng cho lão sư sao?" Ngân Tô chưa được gặp mặt lão sư, nên nhanh chóng đuổi theo: "Để tôi đi đưa cho."
Lã Trăn càng t·ứ·c g·i·ậ·n hơn, suýt chỉ thẳng mặt Ngân Tô mà mắng: "Liên quan gì đến cô! Hôm qua nếu không phải tại mấy người thì thầy cũng không tức giận đến mức ngất xỉu rồi, cô còn có ý tốt đến trước mặt thầy sao! Cô lại muốn chọc giận thầy thêm lần nữa đúng không? Sao cô lại ác đ·ộ·c như vậy hả!!"
Lã Trăn nói xong thì lạnh lùng hừ một tiếng, tránh mặt Ngân Tô rồi đi thẳng vào phòng.
Ngân Tô: "..."
Nàng có ý đồ xấu gì đâu?
Nàng chỉ là muốn nhìn lão sư yêu quý thôi mà.
"Sư huynh, ngủ ngon không?" Không tìm được ai để gây chuyện, Ngân Tô lại tươi cười quay sang người còn lại.
"..."
Sư huynh ngủ không ngon lắm, nhưng lúc này hắn không nói gì mà chỉ quét mắt một vòng những người trong sân.
"Mọi người thức hết rồi hả? Sao sớm vậy? Tối qua đã khuya mới nghỉ ngơi mà, mọi người cứ ngủ thêm lát nữa cũng không sao."
Sư huynh thật là có phong thái sư huynh, quan tâm đến các sư đệ sư muội.
Ngân Tô thở dài: "Mọi người đâu có ngủ được."
Sư huynh an ủi: "Mọi người đừng lo lắng quá, hôm qua tôi đã hỏi thăm thành chủ rồi, dạo này nhiều bão cát, coi như có liên lạc được với bên ngoài thì người ta cũng không tới cứu được đâu, phải đợi bão cát tan mới được."
"Vâng, nghe sư huynh." Ngân Tô không để tâm đáp lời.
Sư huynh lo lắng thở dài, rồi lên tiếng gọi những người chơi khác tới ăn điểm tâm.
Lúc này thần sắc ai nấy đều có chút căng thẳng, giữa người với người giữ một khoảng cách nhất định.
Bọn họ vừa đến, không ít ánh mắt đổ dồn về phía Ngân Tô.
"Mấy người nhìn tôi làm gì?" Ngân Tô đón nhận ánh mắt của họ, chủ động ra vẻ mạnh mẽ: "Mấy người không phải nghĩ tôi là gian tế đấy chứ? Hừ, vậy mấy người cẩn t·h·ậ·n đi, ăn xong điểm tâm tôi bắt đầu g·i·ế·t người đó..."
Ngân Tô nở nụ cười, ánh mắt đảo qua từng người bọn họ, như thể đang chọn mục tiêu ra tay đầu tiên.
Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.
Trong đám người, Du Thành Phú bị ánh mắt của Ngân Tô quét tới, không khỏi r·u·n rẩy, có lẽ vì nhớ lại những gì đã t·r·ải qua trước đó mà sắc mặt lại kém đi mấy phần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận