Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 226: Thuyền Noah (17) (length: 7517)

". . ."
Manh mối rương hành lý không khó để có được, nhưng bọn họ làm sao biết mà đến khoang chứa hàng tìm rương hành lý?
Tề Diệu không nhịn được hỏi: "Manh mối này của các ngươi lấy ở đâu vậy?"
"Chúng ta dùng điểm tích lũy cùng Kim Văn Võ mua tin tức." Lữ Tiểu Nhị do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Không phải các ngươi cũng vậy sao?"
". . ." Tề Diệu trong nháy mắt mặt mày tối sầm.
Trong trò chơi, việc có được manh mối, ngoài việc trao đổi ra thì còn có thể dùng điểm tích lũy hoặc là đạo cụ giao dịch, đây là chuyện rất bình thường.
Đối với những người chơi khác thì cũng là một chuyện tốt.
Nhưng vấn đề là, manh mối này cũng không phải do Kim Văn Võ tự mình tìm ra, hắn lại bán đi kiếm điểm tích lũy!
Sao lại tiện đến vậy!
Từ Thừa Quảng thì khỏi phải nói, trực tiếp quát một tiếng: "Đồ ngốc!"
Lữ Tiểu Nhị × Thường Nghĩ Khê: ". . ."
Năm phút sau, lại có mấy người chơi xuất hiện ở gần đó, hỏi thì cũng là từ Kim Văn Võ mua tin tức.
Hơn nữa lại là sau khi đợt đánh giá kết thúc, Kim Văn Võ chủ động tìm bọn họ.
"Rương hành lý đúng là ở phía dưới." Tề Diệu cười lạnh một tiếng: "Nhưng mà Kim Văn Võ có ý đồ gì? Nửa đêm canh ba mà bán tin tức này cho các ngươi, kho chứa hàng ban đêm có thể không an toàn, chúng ta còn không có ý định đi xuống."
"Không an toàn?"
"Thế nào, hắn không nói cho các ngươi biết sao?" Tề Diệu không ngại nói xấu đám người chơi này: "Ở dưới đó một bầy quái vật đó. Ban ngày còn không an toàn nữa là ban đêm, ban đêm chính là thời gian quái vật thích hoạt động nhất, lúc này xuống đó, hắn muốn cho các ngươi xuống chịu c·h·ết đó à?"
". . ."
Kim Văn Võ chỉ nói cho bọn họ rương hành lý ở kho chứa hàng, căn bản không hề đề cập đến chuyện quái vật.
Nhưng lời Tề Diệu nói cũng không nhất định là đáng tin...
"Đã mọi người đều muốn tìm rương hành lý, vì lý do an toàn, có thể đợi sáng mai ban ngày rồi cùng nhau xuống dưới." Hứa Hòa Diệp cũng mặc kệ những người này có tin hay không, "Tối nay, mọi người tốt nhất là đừng xuống."
Hứa Hòa Diệp nhắc nhở xong câu này thì không có ý định lãng phí thời gian ở đây nữa, dẫn theo Tề Diệu và Từ Thừa Quảng rời đi.
"Vậy, chúng ta có thể đi cùng các ngươi không?" Lữ Tiểu Nhị mang theo Thường Nghĩ Khê đuổi theo.
Tề Diệu: "Chúng ta không quen các ngươi mà."
Lữ Tiểu Nhị: "Chúng ta..."
Thường Nghĩ Khê kéo kéo Lữ Tiểu Nhị, từ trong túi quần áo lấy ra một tờ giấy nhàu nhĩ, đưa cho Hứa Hòa Diệp.
Hứa Hòa Diệp không lập tức nhận lấy: "Đây là cái gì?"
Thường Nghĩ Khê lần đầu tiên lên tiếng: "Báo, báo ngày 24 tháng 7."
Từ Thừa Quảng: "Hôm nay là ngày 22, không đúng, qua 0 giờ rồi, bây giờ là ngày 23, báo của ngày hôm sau sao?"
Thường Nghĩ Khê gật đầu.
Hứa Hòa Diệp nhận lấy tờ giấy kia mở ra, tờ báo đã bị cắt may rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy ngày tháng, đúng là ngày 24.
#Vụ nổ lớn đặc biệt của tàu Noah ngày 24 tháng 7# . . .
. . .
Căn bếp sạch sẽ sáng sủa giờ đã thành một mớ hỗn độn, người đàn ông mặc áo đầu bếp mặt đầy sợ hãi, dùng cả tay chân bò lết dưới đất.
"Keng!"
"Keng keng!"
Người đàn ông càng bò nhanh hơn, phía sau lưng kéo lê một vệt m·á·u dài.
Nhưng khi hắn vừa rẽ ngoặt thì trước mắt lại xuất hiện một đôi giày, trên mặt giày dính vết m·á·u, giọng cười trong trẻo của cô gái vang lên:
"Ta lại bắt được ngươi rồi nha."
". . ."
Gần như ngay khi tiếng của đối phương vừa dứt thì mái tóc đen từ phía sau chạy đến, quấn lấy tứ chi của hắn, ném hắn lên cao.
Người đàn ông 'ầm' một tiếng nện xuống bàn điều khiển, tóc mọc tùy tiện, cả người hắn bị lõm vào, tứ chi bị trói chặt, không thể giãy dụa, đến cả cổ cũng bị một chùm tóc ghì chặt.
Mái tóc mềm mại lạnh lẽo cọ qua mặt hắn, hắn thậm chí có thể cảm nhận được những sợi tóc đó đang hưng phấn, chúng biến thái mà liếm sạch sẽ vết m·á·u trên người hắn.
Trong lòng người đàn ông tràn đầy nhục nhã phẫn nộ, mặt lúc xanh lúc trắng.
"Ngươi đừng biến thái như vậy." Ngân Tô cũng không chịu nổi.
Vừa nãy để mình ở trên thì nó trốn ở phía sau bày ra bộ mặt kinh dị, không phải chờ cô đánh cho gần xong rồi nó mới xông lên nhặt đầu người.
Chưa thấy qua con quái vật không biết xấu hổ như vậy!
Quái tóc bị Ngân Tô cảnh cáo, có thu liễm một chút, nhưng vẫn thân mật quấn lấy người đàn ông vào lòng, tóc theo người hắn mà cuốn lên.
Người đàn ông giống như một thiếu phụ đáng thương để người ta mặc sức chém giết, run lẩy bẩy: "Ngươi...rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta có thể làm gì chứ..." Ngân Tô ngồi vào bên cạnh bàn điều khiển, nghiêng mắt nhìn hắn, mặt mày ôn nhu: "Ta chỉ muốn góp ý với ngươi thôi. Chẳng phải ngươi mới là người động tay động chân trước sao? Ngươi không tự soi lại bản thân mình, ngược lại hỏi ta muốn làm gì, ngươi có phải có hơi quá đáng không?"
Người đàn ông: ". . ."
Hắn tưởng rằng tối nay có thêm món ăn, ai ngờ lại rước về cái đồ chơi ma quái như vậy!
Là ai mang cô ta tới!
Sao lại muốn hại hắn như vậy!
"Là ta không đúng." Người đàn ông có thể co có thể duỗi, vội vàng xin lỗi: "Ngài đừng giận, vừa nãy là do ta không phải. Thật xin lỗi, ta sai rồi, ta biết sai rồi."
"Ta giết ngươi, xong rồi để cho th·i thể của ngươi xin lỗi, ngươi thấy được không?"
". . ."
Ngân Tô buông tay, bất đắc dĩ nói: "Ngươi nhìn đi, ngươi cũng cảm thấy không được đúng không?"
Người đàn ông khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, những sợi tóc đó vẫn điên cuồng quấn vào thân thể hắn, bây giờ đã nhìn không thấy mấy phần màu da của hắn rồi.
"Vậy ngươi muốn sao?"
Ngân Tô cúi đầu nhìn móng tay mình, cười hờ hững: "Ngươi muốn sống, vậy thì ngươi phải chứng minh cho ta thấy ngươi còn có giá trị sống đi."
"Giá... Giá trị." Trên cổ tóc quấn càng nhiều, người đàn ông cảm giác hô hấp khó khăn, "Làm sao...chứng minh như thế nào?"
Thiếu nữ hơi ngẩng mặt, nụ cười rạng rỡ: "Ví dụ như ngươi biết bao nhiêu bí mật của tàu Noah."
"Ta...ta không biết bí mật gì cả."
Thiếu nữ chậm rãi lắc đầu, tiếc hận nói: "Vậy ngươi còn sống có tác dụng gì chứ?"
"Ta...ực..." Người đàn ông há to miệng, đã không thể phát ra được âm thanh gì nữa, mặt đỏ bừng lên, tóc bắt đầu chui vào miệng hắn.
Những sợi tóc kia dường như có thể chui vào dưới da, mắt người đàn ông cũng xuất hiện những sợi tóc đen.
Ánh sáng trước mắt đang bị bóng tối xâm thực, người đàn ông trong cổ họng phát ra tiếng gào thét mơ hồ, thế nhưng những sợi tóc đó lại càng chui vào sâu hơn, thân thể huyế.t d.ị.c.h nhanh chóng hao mòn.
"Được rồi."
Thanh âm đáng sợ đó, giờ phút này trong lòng người đàn ông dĩ nhiên cảm thấy giống như âm thanh của tự nhiên.
"Khụ khụ..." Người đàn ông ho kịch liệt, vì không thể động đậy được nên lúc này hắn giống con cá đang giãy giụa trên thớt.
"Cho ngươi cơ hội cuối cùng." Thiếu nữ duỗi ra một ngón tay, lắc lư trước mắt hắn: "Ngươi phải nắm chắc cơ hội đấy."
"A..." Thanh âm người đàn ông khàn khàn, há miệng kêu 'a a' vài tiếng, sợ những sợi tóc kia lại chui vào miệng hắn, gắng gượng nặn ra mấy chữ: "Ta biết..."
Ngân Tô rất tâm lý chờ hắn từ từ nói: "Nói đi."
". . . Những lữ khách có thể tham gia buổi đánh giá đều là hàng hóa được lựa chọn. Cái này tính không?"
"Hàng hóa gì?"
"Ta... ta không biết, chuyện này chỉ có quý khách thượng tầng với thuyền trưởng mới biết." Người đàn ông sợ Ngân Tô không tin, "Ta chỉ là một đầu bếp, phần lớn thời gian đều đợi trong bếp. Ta chỉ biết các ngươi là một đám hàng hóa..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận