Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1104: Quái vật thế giới còn chưa thấy qua (length: 8072)

Một khi bị Thần phát hiện thánh tích nơi ở hiện tại, Thần sẽ ngay lập tức phá hủy nơi đây.
Dạng này đều không cần tốn thời gian thẩm thấu ăn mòn, toàn bộ địa vực chẳng mấy chốc sẽ biến thành địa bàn của Thần.
"Những nơi khác có thánh tích không lẽ đều nằm ở dưới tòa nhà lớn của các ngươi sao?"
"Dĩ nhiên không phải."
Việc ba mươi hai vực thánh tích nằm ở bên dưới cao ốc của tập đoàn Toàn Tri chỉ là trùng hợp thôi.
Nếu tất cả thánh tích đều có một dấu hiệu rõ ràng như thế, thì Thập Bát vực e là đã sớm bị hủy diệt.
Ngân Tô vượt qua lan can lối đi nhỏ không cao, nhảy xuống.
Yến Chiêu vô ý thức nhảy xuống theo, "Ngươi muốn làm gì?"
Nàng xác định phong tồn chi môn không thể mở ra, nhưng đó chỉ là cách mở thông thường, ai biết cái món đồ tà môn này có thể trực tiếp phá hỏng hay không.
"Xem sao đã." Ngân Tô hướng phía phong tồn chi môn đi đến, lòng hiếu kỳ tăng lên, "Ta còn chưa từng thấy thứ này."
"..."
...
Yến Chiêu ngăn không được Ngân Tô, chỉ có thể cảnh giác nàng không muốn đột nhiên phá hỏng.
Ngân Tô đi đến trước cánh cửa lớn màu vàng óng kia, giống như một cán bộ kỳ cựu chắp tay sau lưng xoay chuyển hai vòng, từ dưới lên trên, từ trái sang phải đánh giá nhiều lần.
【?】 Thuật giám định cho ra kết quả vẫn là như thế.
Nhưng đúng lúc này, Ngân Tô đột nhiên cúi người, đưa tay đặt lên.
Yến Chiêu con ngươi co rụt lại, gần như là hét lên, "Đừng chạm vào!"
Bàn tay của Ngân Tô đã chạm vào mép cánh cửa lớn màu vàng óng, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Yến Chiêu đang khẩn trương, thậm chí có thể nói là hoảng sợ, "Sao vậy?"
Yến Chiêu gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, vẻ khẩn trương và hoảng sợ tan biến khỏi đáy mắt nàng, thay vào đó là vẻ kinh nghi và thất vọng, "Ngươi không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì?"
Ngân Tô chỉ cảm thấy xúc cảm dưới tay ấm áp, giống như sờ vào một khối ngọc thượng hạng.
Ngoài xúc cảm ấm áp còn có một luồng sức mạnh ôn hòa thuần khiết, thậm chí cả thánh khiết, giống như có thể gột rửa tâm linh...
Nhưng trong luồng sức mạnh này lại xen lẫn một loại lực lượng tà ác tàn bạo nào đó, lực lượng đó muốn xuyên thấu qua bàn tay của nàng, hướng vào cơ thể nàng.
Bên tai có tiếng gào thét hỗn tạp mơ hồ.
Giống như qua một lớp sương mù dày đặc, nghe không rõ chữ nào cụ thể, chỉ có thể cảm nhận được nỗi sợ hãi, oán hận, phẫn nộ và vô tận ác ý từ những âm thanh này.
Yến Chiêu nói vọng từ bên cạnh: "Ai chạm vào phong tồn chi môn sẽ phát điên."
Ngân Tô thu tay lại, những âm thanh hỗn loạn bên tai tiêu tan.
Vừa rồi, nếu những âm thanh này chiếm lấy và xâm nhập vào thân thể thì việc phát điên không có gì lạ.
Chỉ là...
Thánh khiết và tà ác mâu thuẫn lại cùng tồn tại trong cánh cửa này.
Ngân Tô lại lần nữa đưa tay đặt lên.
Những âm thanh này lại giống như thủy triều trào đến.
Đưa tay...
Buông xuống...
Đưa tay...
Buông xuống...
Lặp đi lặp lại vài lần, những âm thanh đó đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, tựa hồ như bị một vật sống không thể bị ô nhiễm trêu đùa đến mất hết hứng thú.
"..."
Yến Chiêu thì vô cùng im lặng lại khiếp sợ, người khác vừa chạm vào đã phát điên rồi mà!
Cô ta hiện tại đang cố chứng minh rằng mình sẽ không phát điên sao?
Rốt cuộc thứ này là cái gì chứ!
Ngân Tô đang định thu tay lại, thì những thanh âm mơ hồ kia bỗng chốc biến mất.
Sự tĩnh lặng bao trùm đến, như thể trong nháy mắt bị kéo vào biển sâu tĩnh mịch, ngăn cách mọi âm thanh và cảm giác, trước mắt ánh sáng lẫn lộn, tử thủy tinh phát ra ánh sáng màu tím nhạt bị kéo thành từng đạo quang ảnh.
Ngân Tô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng một trận, sau đó nàng giống như từ biển sâu rơi xuống đáy biển, bước lên một nền đất vững chắc.
Một luồng hơi nóng bỏng xộc vào mặt, Ngân Tô cảm thấy thân thể mình đang tan ra.
Ngân Tô cúi đầu nhìn tay mình, hoàn hảo không chút tổn hại, cũng không bị tan ra.
Cảm giác nóng bỏng chỉ là cảm nhận của nàng.
Nó sẽ không gây tổn thương cho thân thể nàng.
Ngân Tô nhìn ngắm xung quanh, đây là một không gian không thấy biên giới, trống trải, vô biên vô hạn.
Nhưng Ngân Tô lại cảm thấy phạm vi hoạt động ở đây rất nhỏ...
Ngay phía trước nàng, có một vật thể giống mặt trời phiên bản thu nhỏ đang treo lơ lửng giữa không trung, hơi nóng từ đó tỏa ra.
Trong nhiệt độ nóng bỏng có lẫn luồng sức mạnh thánh khiết mà ban đầu nàng cảm nhận được.
Nhưng bên trong mặt trời nhỏ lại có những tia hắc khí trào ra, để lộ ra vẻ quỷ dị không lành.
Ngân Tô nhìn mấy giây, rồi nhấc chân bước về phía đó, nhiệt độ nóng bỏng lướt qua toàn thân nàng, cảm giác tan ra ngày càng mãnh liệt.
Khi khoảng cách đến gần hơn, Ngân Tô nhìn rõ hơn, những tia hắc khí bên trong mặt trời nhỏ giống như những bóng ma dữ tợn, chúng mạnh mẽ đâm vào, muốn phá vỡ sự giam cầm của tiểu mặt trời.
Những âm thanh quỷ dị ồn ào bên tai lại dần dần vang lên, mê hoặc, thúc giục nàng lại gần hơn chút nữa.
Ngân Tô nhíu mày, đứng tại chỗ bất động.
Những bóng đen và mặt trời nhỏ rõ ràng là hai sự tồn tại khác nhau, không phải là một thể.
Nếu thánh tích bản thể là mặt trời nhỏ này thì những bóng đen kia từ đâu ra? Thánh tích suy yếu có liên quan đến những bóng đen này không?
Mặt trời nhỏ dường như không có ý thức, chỉ có những bóng đen giương nanh múa vuốt, cố dụ dỗ nàng đến gần.
Ngân Tô đang muốn đến gần hơn để xem xét thì cảm giác choáng váng lại ập tới, cảnh tượng trước mắt hóa thành hư vô, sau đó nàng lại thấy cánh cửa vàng.
Rời khỏi chỗ đó rồi sao...
Có ý gì?
Chẳng qua chỉ để nàng nhìn một chút, thỏa mãn sự hiếu kỳ của nàng thôi sao?
Cái thánh tích này chẳng phải là quá tốt bụng sao? !
Có yêu cầu gì thì cứ "kít" một tiếng lên tiếng đi!
Ngân Tô quay đầu hỏi Yến Chiêu đang đứng bên cạnh nhíu mày, "Vừa rồi ta đã làm gì?"
Yến Chiêu cảm thấy nàng không chỉ muốn khoe với mình chuyện có thể tùy tiện sờ vào mà không phát điên, còn muốn đích thân mình nói ra, thực sự là sỉ nhục mình đáng hận quá đi.
"Cứ như vậy thôi, không làm gì cả."
Ngân Tô lại nhìn về phía Ishimura Kawatani đang cực lực che giấu cảm xúc của mình, hai xúc tu và đầu của Ishimura Kawatani cùng cuồng loạn rung lên.
Ngân Tô thu tầm mắt lại, tiếp tục hỏi: "Ta có biến mất không?"
"...Không." Cô ta vẫn ở đây, không có bất cứ di chuyển nào, nhưng Yến Chiêu rất nhanh lại nghĩ đến một điều, "Vừa rồi ngươi đi đâu?"
"Không đi đâu cả."
Ngân Tô không có ý định nói cho Yến Chiêu chuyện vừa rồi.
Dù sao thì ngay cả cánh cửa này nàng còn chưa mở ra được, càng không biết 'Bản thể' của thánh tích rốt cuộc là gì, có nói cho nàng cũng vô ích.
Yến Chiêu không quá tin Ngân Tô, vừa rồi nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra mà nàng không biết.
...
...
Ngân Tô xác định cánh cửa phong tồn không mở ra được bằng các thủ đoạn thông thường, ngay cả đám tóc quái cũng không thể chui qua những kẽ hở mà họ nhìn thấy, cánh cửa này đã được niêm phong hoàn toàn.
Về phần những gì nàng nhìn thấy...
Tạm thời xem như không thấy đi là tốt nhất!
Dù sao thì nó cũng không có nhu cầu.
Không có nhu cầu thì chính là không có việc gì.
Tô xưởng trưởng sẽ không tự mình tìm việc để làm!
Ngân Tô hiện tại không có kế hoạch để ba mươi hai vực bị sương mù Tử Vong Hải nuốt chửng, nên sau khi xác định thánh tích không thể mở ra, liền chỉ huy bọn họ đào một chút Thủy Tinh U Linh để làm chiến lợi phẩm cho chuyến hành động lần này.
Không có lý gì mà xưởng trưởng đi làm lại về tay không cả.
Cầm xong "tiền lương tự phục vụ", cuối cùng mới để Yến Chiêu tiếp tục làm công việc của mình.
"Làm việc?"
Đầu óc của Yến Chiêu nhất thời chưa hiểu chuyện gì.
Ngân Tô: "Ngươi chẳng phải muốn lấp chỗ này lại hay sao, tiếp tục đi chứ. Nếu không làm tốt việc này thì bên ngươi làm sao ăn nói được? Ai, ngươi xem, ta suy nghĩ cho ngươi đến mức nào đấy."
"..."
Thực sự cảm ơn cô nha!
Nếu không phải do cô nhất quyết đào ra thì công việc của tôi bây giờ đã hoàn thành xong rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận