Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1043: Quái vật thế giới thế thứ tư lực (length: 7861)

Ngân Tô tiếp tục vẽ vời: "Nhà máy đồng nhân của chúng ta sớm muộn cũng sẽ trở thành thế lực thứ tư ở Thập Bát vực, mà các ngươi sẽ là những người lập công, được ghi vào sử sách muôn đời bất hủ. Sau này các ngươi phải ra sức vì nhà máy đấy nhé, ta rất coi trọng các ngươi."
Aisha: "..."
Ha ha, đừng hòng.
Còn thế lực thứ tư nữa chứ...
Toàn tri tập đoàn, Tinh linh hội, Hắc Nguyệt ba thế lực này phải trải qua bao nhiêu thời gian mới có được cơ ngơi như hiện tại.
Ngươi tưởng chiếm địa bàn dễ như vẽ vòng trên giấy, thích vẽ đâu thì chiếm đó chắc!
Mạch Tô Mộc cũng đổ mồ hôi hột, nhưng nhờ tu dưỡng nghề nghiệp, hắn vẫn cứ nịnh nọt một câu vô lương tâm: "Xưởng trưởng nói đúng..."
Aisha không nhịn được trợn mắt, thật là nịnh hót!
Xi măng quái thì không hứng thú gì với việc kiến công lập nghiệp, lại càng khinh thường những kẻ vuốt mông ngựa, nàng khoanh tay, vênh váo bộ dạng Đại gia nhìn lạnh nhạt mọi người.
Chuyện của tổ chức Phong Lốc Chi Nhãn và Mặt Trời Đỏ tạm thời gác lại, Ngân Tô bảo bọn họ kể tiếp chuyện khác.
Khu Sông Ngầm không có gì thay đổi lớn.
Điều khiến Ngân Tô cảm thấy có biến hóa, có lẽ là vì địa vị của Hắc Lang trong khu Sông Ngầm được nâng cao.
Ngân Tô khi đi cũng không có cấm đoán thành viên Hắc Lang làm gì.
Cho nên, một năm nàng rời đi, cùng với việc thế lực Hắc Lang bành trướng, các thành viên ở dưới đáy cũng lên mặt theo, gây ra không ít chuyện hỗn láo.
Mạch Tô Mộc và Aisha vốn lớn lên ở khu Sông Ngầm, nên đương nhiên không cảm thấy có vấn đề gì.
Còn về xi măng quái... Vị cuồng đồ này chỉ cần một chữ không vừa ý là muốn giế* chủ nhân rồi, mong chờ nàng có lòng tốt chắc?
Khách quan mà nói, Mạch Tô Mộc và Aisha đã được coi là phân rõ phải trái rồi.
Nói tóm lại, hiện tại dư luận của Hắc Lang ở khu Sông Ngầm không mấy tích cực.
Mạch Tô Mộc vừa nói xong, có chút thấp thỏm quan sát vẻ mặt của Ngân Tô, lo lắng những hành động này không phải điều nàng muốn thấy.
Trong lòng Ngân Tô không chút gợn sóng.
Quái vật khi dễ quái vật khác, thì có liên quan gì đến dị tộc như nàng.
Mạch Tô Mộc thấy Ngân Tô không hề tức giận vì chuyện này, cũng thở phào một hơi.
Nói xong về sự phát triển của tổ chức, Ngân Tô chợt nhớ đến một người khác.
"Thái Bạch khi nào đi?"
"Ba ngày sau khi ngươi rời đi." Aisha nói: "Nhưng có lẽ phải nửa tháng nữa hắn mới rời khỏi Hắc Huỳnh Vực, bởi vì nửa tháng sau khu Sông Ngầm sẽ lại trải qua một đợt kiểm tra lớn."
"Sau đó còn có tin tức của hắn không?"
"Không có." Aisha lắc đầu, liếm liếm môi đỏ, cơn thèm khát trong bụng lại trào lên, dị tộc đúng là rất ngon...
Thái Bạch sau này có liên lạc với mình không, Ngân Tô không biết.
Dù sao nàng có thể tốn tiền để gọi điện xuyên biên giới, người khác chưa chắc có thể.
Thông tin từ phía tổ chức dị tộc rất hữu ích, giữ liên lạc với bọn họ vẫn rất cần thiết.
Ngân Tô quyết định tối nay sẽ liên hệ với Thái Bạch, chào hỏi bạn bè một chút.
"Lã Trăn khi nào thì ra?"
"Dạo này ra vào rất phiền phức, tiên sinh Lữ muốn thoát ra chắc không dễ dàng gì." Mạch Tô Mộc nói.
"Vậy cái bọn bện người đang làm cái gì?" Ngân Tô cảm thấy kỳ lạ, "Giao chiến không phải nửa tháng trước sao? Đã lâu như vậy, đến đèn trong khu vực sáng vẫn còn chưa sửa xong?"
Hắc Huỳnh Vực là địa bàn của Toàn Tri Tập đoàn, mà Toàn Tri Tập đoàn lại lấy khoa học kỹ thuật làm chủ, theo lý thuyết sửa đèn có thể tốn bao nhiêu thời gian chứ.
Aisha gãi cằm: "Nghe nói là bọn bện người làm nổ nguồn cung cấp điện cho khu vực sáng, ở giữa đã sửa xong một lần, kết quả lại nổ thêm lần nữa... Bây giờ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra."
Ngân Tô hơi nhíu mày, bọn bện người có hành động mạnh đến vậy sao?
Trong tình huống người ta giới nghiêm, còn có thể làm nổ thêm một lần.
...
...
Trạm kiểm soát.
Dạo gần đây trạm kiểm soát không thể tùy tiện ra vào, nên mấy cửa kiểm tra đều đóng hết, chỉ còn hai cửa ra vào bên trái là còn mở.
Quân đội tuần tra qua lại bên trong trạm kiểm soát, cứ thấy ai đáng nghi thì trực tiếp bắt đi, không cho bất kỳ cơ hội cãi lại nào.
Lã Trăn ngồi trong xe, đổi một chiếc kính gọng vàng, trông có vài phần nhã nhặn của kẻ bại hoại.
Nhưng hắn vừa mở miệng đã phá hỏng hình tượng ấy: "Trẻ tuổi mà tay chân chậm chạp quá vậy, đầu óc ngươi không khống chế được tay chân à?"
Cậu trai đang kiểm tra giấy tờ tùy thân cho Lã Trăn là một người bình thường, nghe Lã Trăn không khách khí, trong đáy mắt cậu thoáng qua một tia bất mãn.
Nhưng nhìn thấy hoa văn trên giấy tờ, cậu ta chỉ có thể đè sự bất mãn xuống, mỉm cười giải thích: "Tiên sinh đợi một lát, vì dạo gần đây giới nghiêm, nên việc kiểm tra thông tin cần chút thời gian."
Lã Trăn cười nhạt khinh thường: "Bên cạnh qua hai lượt rồi, ngươi làm việc chậm chính là chậm, còn tìm lý do gì."
"..."
Cậu ta chậm ở chỗ nào!
Bên cạnh người ta là lối đi bộ, còn bên này phải kiểm tra cả xe nữa, việc này mất chút thời gian là lẽ đương nhiên! !
Những người ra vào khu vực sáng đều rất hống hách.
Những nhân viên kiểm tra như họ tuy cũng là cư dân khu vực sáng, nhưng khi gặp những người này, họ cũng chỉ có thể nín nhịn, tươi cười, tránh mất việc làm.
"Sao thế?" Người lính có lẽ là thấy bên này không ổn, trực tiếp đi tới hỏi nhân viên kiểm tra: "Vị tiên sinh này có vấn đề gì sao?"
Nhân viên kiểm tra rất muốn nói hắn có vấn đề, nhưng không thể.
Thứ nhất là giấy tờ của hắn không có vấn đề, tiếp theo giấy tờ này còn có ký hiệu của 'Toàn Tri Tập đoàn'.
Giấy tờ tùy thân thông thường không có ký hiệu của Toàn Tri Tập đoàn, mặc dù loại giấy tờ này vẫn chưa đạt tới mức miễn kiểm tra, nhưng có giấy tờ như vậy cũng đủ chứng minh hắn không phải người thường.
Cậu không thể chọc vào.
"Không có." Nhân viên kiểm tra trả lời người lính: "Vị tiên sinh này chỉ chê tôi kiểm tra quá cẩn thận thôi."
Người lính liếc nhìn người trong xe.
Người có thể đi xe qua trạm kiểm soát đều có địa vị nhất định.
Hắn liếc qua tờ giấy trên tay nhân viên kiểm tra, thoáng thấy hoa văn đặc biệt phía trên, liền không nhìn thêm nữa, quay người bỏ đi.
Nhân viên kiểm tra trả lại giấy tờ cho Lã Trăn, cũng mở cổng thông hành: "Tiên sinh, có thể đi rồi."
Lã Trăn liếc nhìn nhân viên kiểm tra một cái, còn cố ý nhìn ngực, vị trí bảng tên của hắn.
Nhân viên kiểm tra vô thức che bảng tên lại, cái tên chó chết này có phải là muốn khiếu nại mình không vậy?
Lã Trăn nhếch khóe miệng đầy ẩn ý, rồi lái xe nghênh ngang rời đi.
Lã Trăn sau khi ra ngoài không đến ngay trụ sở của Hắc Lang, mà dừng xe ở bên kia đường ngoài trung tâm thống kê, tùy tiện chọn một cửa hàng náo nhiệt đi vào.
Sau đó hắn thay một bộ quần áo khác, rồi từ cửa sau của tiệm đi ra, xác định xung quanh không có người, lúc này mới hướng trụ sở của Hắc Lang mà đi.
...
...
Lã Trăn nhận được tin nhắn của Mạch Tô Mộc, báo là xưởng trưởng đã về, muốn hắn ra ngoài gặp, hắn còn sững sờ một chút, xưởng trưởng gì, nhà máy gì dài, dựa vào cái gì mà hắn phải đi gặp.
Sau đó hắn mới chợt kịp phản ứng người Mạch Tô Mộc nói là ai.
Lã Trăn ấn ấn vị trí con dấu trên tay, vẻ mặt trở nên âm trầm mấy phần.
Con dấu này bình thường không có tác dụng gì, nhưng một khi có ý định rời khỏi nhà máy, hoặc làm gì đó có hại cho nhà máy, nó liền bắt đầu giở trò.
Lã Trăn đã thử nhiều cách, thậm chí đã chặt đứt cả cánh tay, nhưng đáng tiếc là con dấu này cứ như có linh hồn, hoàn toàn không thể xóa bỏ.
Khi cánh tay vừa mọc lại, nó liền nghênh ngang nằm ở chỗ cũ.
Thật sự là tức chết mà.
Mà lâu rồi không có tin tức gì về cô... Thế mà bây giờ cô lại xuất hiện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận