Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 674: Anh Lan bệnh viện (32) (length: 7433)

Không thể làm tổn thương đứa bé, thời gian tiếp theo các người chơi càng cẩn thận, quan sát những NPC kia, học theo bộ dạng của bọn hắn dỗ trẻ con.
Đứa bé ăn uống no đủ thì khá dễ dỗ, chỉ có khi chưa ăn no mới khóc nháo không thôi.
Đứa bé càng khóc rống dữ dội, bản thân họ cũng sẽ bị ảnh hưởng, trong lòng ngày càng bực bội.
...
...
【23:55】 Còn năm phút nữa là kết thúc quan sát, trừ người chơi kia xảy ra chuyện, trong khoảng thời gian này không có vấn đề nào khác.
Ngân Tô đứng ở hành lang, chờ Thanh người.
Thanh người hoàn hảo còn muốn kiểm tra phòng... Ngân Tô không khỏi có chút bực bội, một loại cảm xúc không muốn làm việc xông lên đầu.
Ngân Tô như có điều suy nghĩ nhìn sàn nhà cũ kỹ trong hành lang, tình tự này đến thật không hiểu sao.
Buổi chiều nàng đã nghỉ ngơi, lúc này đang tinh thần, không nên xuất hiện tình huống này...
Buổi sáng Ô Bất Kinh trả lại cho nàng một chiêu Trị Liệu thuật, tỷ lệ bị ô nhiễm cũng không lớn.
Vậy tình tự này từ đâu mà đến?
A... Rất muốn tan ca.
Ngân Tô nhìn đồng hồ, đè nén chút cảm xúc không kiên nhẫn, hướng phía phòng 201 đi đến: "Thời gian quan sát đã kết thúc, mời các nương nương lập tức buông Bảo Bảo xuống rồi rời đi."
Ngân Tô vừa mới Thanh người phòng 201 xong, lần này không chỉ có NPC không muốn đi, mấy người chơi cũng không chịu buông đứa bé trong tay, một mặt từ mẫu bộ dạng 'Bảo Bảo cần ta'.
Ngân Tô cưỡng ép cướp đi đứa bé rồi đạp bọn họ ra khỏi phòng, lúc này họ mới tỉnh táo lại.
Các người chơi sợ phải rời khỏi hành lang, tụ tập ở đại sảnh tầng hai xì xào bàn tán.
"Bách Sơ tỷ." Cao Hạo Nguyệt thấy Dư Bách Sơ đến, vội vàng dẫn những người khác đến: "Chị không sao chứ?"
"Không sao." Dư Bách Sơ nói: "Chứng giám hộ thất của những đứa bé đêm nay đặc biệt an tĩnh..."
"A..." Cao Hạo Nguyệt nuốt nước bọt, nói với Dư Bách Sơ chuyện vừa rồi: "Có mấy người chơi cũng không chịu buông đứa bé, cả Ngàn Niệm và Hạ Kỳ nữa."
Hai người chơi bị điểm tên gật đầu: "Cảm giác đó rất kỳ quái... Giống như đứa bé đột nhiên biến thành tất cả của ta, ta yêu nó... Thắng qua tất cả mọi cảm giác."
Dư Bách Sơ: "Tôi ngẫu nhiên cũng sẽ thoáng có một chút ý nghĩ như vậy, cảm thấy những... đứa bé kia rất đáng yêu, bất quá tôi vẫn có thể kiềm chế được."
"Nếu mà lại thêm mấy lần, có phải chúng ta sẽ thật sự cảm thấy bọn chúng đáng yêu..."
"May là bác sĩ Tô kia đuổi chúng ta ra... Cô ấy trước đó cũng đến giờ là Thanh người, trông thì có vẻ thô bạo không nể mặt ai. Nhưng bây giờ nhìn lại, đó là đang cứu chúng ta..."
Nếu như bác sĩ này đổi thành NPC, thì thời gian Thanh người chắc chắn không nhanh như vậy, mà sẽ lề mề để người chơi và đứa bé ở cùng nhau lâu hơn.
Dư Bách Sơ hướng về phía đầu hành lang nhìn lại, Ngân Tô đang kéo xác người chơi đã chết đến.
Cảnh tượng đó nhìn thế nào cũng không giống một người chơi đứng đắn...
"Tư... Xì xì xì..."
Đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy vài cái rồi tắt ngúm.
Toàn bộ hành lang chìm vào bóng tối.
"Đèn sao lại tắt?"
"Đến 0 giờ rồi..."
"Trước đó nói về những con quái vật kia, có phải 0 giờ chúng sẽ xuất hiện không?"
Đột nhiên bị bóng tối bao trùm, người chơi ở phía kia lớn tiếng một chút, lác đác có ánh đèn bật lên.
Người chơi dày dặn kinh nghiệm sao có thể không có đạo cụ chiếu sáng trong tay!
Ngân Tô im lặng trợn mắt một cái, lại tới, lại tới nữa rồi!
"A!"
"Ai kêu đấy?"
"Không phải ta..."
"Tôi không có kêu."
"Vừa nãy ai kêu?"
Không ai thừa nhận tiếng kêu kia là của mình, mọi người bắt đầu dò xét 'đồng đội' xung quanh.
Dưới ánh sáng lập lòe, những gương mặt quen thuộc bỗng trở nên xa lạ.
"Hình như... hình như thiếu người." Có người lên tiếng.
Tuy có NPC xen giữa, nhưng người chơi dù tốt xấu gì cũng coi như đã quen nhau, rất nhanh đã loại ra người chơi thiếu.
Một trong số đó là người chơi Ngàn Niệm trong đội của Dư Bách Sơ.
Cao Hạo Nguyệt nhớ kỹ nàng ta còn đứng cạnh mình, khi đèn tắt, cô còn thấy bóng dáng của Ngàn Niệm.
Nàng căn bản không phát hiện Ngàn Niệm biến mất từ lúc nào...
"Khâu ca, em không thấy Ngũ Nhân."
"Hình như... Giản Kỳ Hoa cũng không thấy."
"Cái Tống Ngày Áo ở phòng bệnh chúng ta cũng không thấy."
Giản Kỳ Hoa và Tống Ngày Áo đều không gia nhập vào đội nào, bọn họ biến mất khi nào, lại không ai chú ý.
...
...
"Ba ——"
Bỗng nhiên ánh sáng chiếu rọi cả hành lang giống như ban ngày, bác sĩ Tô cầm đèn đi tới, "Tụ tập ở đây làm gì? Xuống lầu đi."
"Bác sĩ Tô, có người mất tích rồi."
Ngân Tô nhíu mày: "Mất tích?"
"Có bốn người không thấy." Người lên tiếng chính là Khâu Cảnh, "Bác sĩ Tô, cô cần có mặt tất cả mọi người, mới có thể đi giao tiếp với y tá khu nội trú chứ?"
Hai lần trước, cho dù là thi thể cô cũng phải dẫn đi, thêm việc lúc đầu y tá đã nói là muốn không thiếu một ai...
Vậy nên bây giờ họ thiếu người, cô sẽ không thể dẫn họ đi giao tiếp.
Ngân Tô nhìn Khâu Cảnh, cũng không theo ý hắn, ngược lại cong môi cười lên, trầm giọng nói: "Không sao, y tá không tiếp, thì ta giết chết y tá, đổi một người khác chịu giao tiếp."
Vừa nói cô vừa chiếu đèn về phía cầu thang: "Xuống lầu."
Khâu Cảnh: "..."
Mọi người: "..."
Ngân Tô giống như đuổi vịt, đuổi tất cả mọi người xuống lầu.
Cô còn muốn đi kiểm tra phòng nữa mà...
A, phiền chết phiền chết! Giết y tá... Xuống dưới liền giết!!
Ô Bất Kinh đi sau cùng, theo bản năng che miệng, nhỏ giọng hỏi: "Tô tiểu thư cô không sao chứ?"
Ngân Tô còn chưa mở miệng, Ô Bất Kinh đã quen tay tung cho cô một chiêu Trị Liệu thuật.
Cảm giác mát lạnh từ đầu đến chân, Ngân Tô cảm thấy tâm tình muốn giết y tá có vẻ không còn bức bách như vậy nữa.
Nhưng vẫn muốn giết...
Ngân Tô bình tĩnh nói: "Không có việc gì, chỉ là hơi muốn giết người."
"? ? ?" Cái này là không sao ư?!
Sợ hết hồn, Ô Bất Kinh cho Ngân Tô một combo trị liệu theo bữa, dùng vật lý làm cô tỉnh táo một chút.
...
...
Cao ốc dành cho trẻ sơ sinh.
Y tá đứng chờ ở ngoài cửa, hễ có người ra là bắt đầu đếm số.
Cô ta đếm đến khi thấy cái xác nằm trên đất, thì thâm trầm nhìn Ngân Tô: "Bác sĩ Tô, thiếu mất bốn người mẹ rồi."
"Bọn họ muốn ở lại làm bạn Bảo Bảo." Ngân Tô hai tay đút túi, mặt dày nhìn y tá nói: "Ta không thể nhìn thấy cốt nhục của họ chia lìa, nên đã để họ lại."
Giọng y tá hơi the thé: "Ta đã nói rồi, muốn mang về không thiếu một ai!"
"Ồ." Ngân Tô mặt không biểu tình: "Vậy phải làm sao đây, hay là ta giết ngươi nhé?"
"Ngươi nói cái gì..."
Y tá còn chưa nói hết câu, thì cổ đã bị siết chặt, Ngân Tô không biết lấy đâu ra một con d·ao mổ, gọn gàng cắt cổ y tá.
Máu tươi bắn tung tóe, y tá che cổ kêu nghẹn hai tiếng rồi không cam lòng ngã xuống đất.
Ngân Tô nhìn máu trên tay, đầu không động đậy, ánh mắt liếc sang phía y tá kia: "Vị tỷ tỷ y tá này, ngươi có bằng lòng dẫn họ trở về không?"
Nữ y tá kia hình như còn chưa hết bàng hoàng vì đồng nghiệp đột ngột chết đi, nghe thấy giọng của Ngân Tô thì giật mình tỉnh lại: "Nhưng mà thiếu mất mấy người mẹ, ta..."
Ngân Tô cầm dao mổ bước về phía cô ta.
Y tá lùi lại một bước, "Đương nhiên là ta có thể dẫn bọn họ trở về, mọi người đi theo ta nào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận