Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 130: Vĩnh Sinh thôn (2 0) (length: 8219)

Trương Minh vẽ.
Tên trên tấm bia đá kia.
Căn phòng cũ này có quan hệ với Trương Minh họa?
Ngân Tô lấy trâm cài ngực ra xem, là một chiếc trâm cài ngực làm thuê tinh xảo kiểu cổ, nhưng nhìn kiểu dáng lại giống của nam giới dùng hơn.
Ngân Tô vừa định từ trong tủ quần áo ra ngoài, thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân, nàng lại rụt vào trong tủ treo quần áo, còn kéo cửa tủ nửa chừng – chủ yếu là cửa tủ hỏng, không đóng được kín.
Tiếng bước chân ngoài cửa quanh quẩn một hồi ở căn phòng bên cạnh, rất nhanh liền tiến vào phòng này, sau một tiếng động rất nhỏ, tiếng bước chân dừng lại trước cửa tủ quần áo.
Một giây sau, cửa tủ quần áo bị kéo ra, người ngoài cửa phát hiện bên trong có một đám bóng đen, trong tay trong nháy mắt tụ một quang đoàn, sắp nện vào trong thì quang đoàn chiếu rọi xuống, thấy rõ vật bên trong... à, người.
Ống thép trong tay Ngân Tô cũng suýt chút nữa đâm ra ngoài, thấy là người quen, mới gắng gượng dừng lại ở miệng tủ.
"..."
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, không khí ngượng ngùng.
Bạch Lương Dịch trước thu quang đoàn kia về, phá vỡ không khí lúng túng: "Lộ tiểu thư, cô ngồi ở trong này làm gì thế?" Hết hồn, hành vi kỳ quái gì vậy!
Nếu như vừa nãy hắn không nhìn thêm một cái, thì quang đoàn đã ném thẳng vào rồi...
Ngân Tô từ trong tủ quần áo đi ra, phủi tro bụi trên quần áo, "Tôi nghe có động tĩnh, còn tưởng con Đại Ngư nào, ai dè là anh."
"..."
Cho nên cô trốn ở bên trong là định bắt cá sao?
"Một mình anh?" Ngân Tô không thấy bóng dáng người chơi khác, bên ngoài cũng không có tiếng động gì.
"Ừ." Bạch Lương Dịch vẫn còn kinh hồn bạt vía liếc vào trong tủ quần áo, sợ bên trong còn giấu một người: "Cô cũng một mình?"
Nghe Ngân Tô khẳng định, ánh mắt Bạch Lương Dịch từ trên tủ quần áo thu về, "Cô phát hiện ra gì ở đây không?"
Hắn đi một đường đến đây, cái gì cũng không gặp phải, cũng không phát hiện vật gì hữu dụng.
Ở loại địa phương này mà không gặp cái gì, ngược lại mới là bất thường — hơn nữa lại còn là buổi tối! Càng bất thường!
Ngân Tô mở lòng bàn tay ra, trâm cài ngực cùng tờ giấy viết thư nằm trong lòng bàn tay nàng, Bạch Lương Dịch nhìn nàng một hồi rồi mới cầm lấy.
"Trương Minh họa..."
Bạch Lương Dịch chưa từng nghe cái tên này, sau khi xem xong thì trả giấy và trâm cài lại cho Ngân Tô, "Trương Minh họa này, là người trong nhà này?"
"Có lẽ thế."
Ngân Tô đi về phía cửa, Bạch Lương Dịch quét mắt một vòng căn phòng, đoán chừng cảm thấy nơi này không có đầu mối gì, liền đi theo Ngân Tô ra cửa.
"Anh định đi theo tôi à?" Ngân Tô thấy Bạch Lương Dịch đi theo lên, hỏi một câu.
"Cô không muốn tôi đi cùng?" Bạch Lương Dịch chỉ cảm thấy đã gặp rồi, tạm thời cùng hành động cũng không sao, đương nhiên chủ yếu là hắn cảm thấy nữ sinh này thật thú vị. "Nếu cô không muốn thì chúng ta cũng có thể tách ra hành động."
"Cũng không phải không muốn." Ngân Tô vẫn là giọng điệu không quan trọng, liếc hắn một cái, đột nhiên cười nói: "Chỉ là sợ lát nữa anh sẽ hối hận thôi."
"? ? ?"
Vì sao hắn lại phải hối hận?
Bạch Lương Dịch vẫn rất tự tin vào thực lực của mình, coi như nữ sinh này muốn ra tay với hắn, hắn cũng có thể toàn thân rút lui.
Ngân Tô không nói gì thêm, trở lại chính phòng, lấy ra ngọn nến nhặt được ở cửa thôn lúc trước.
Bạch Lương Dịch còn chưa kịp hỏi gì thì Ngân Tô đã lấy bật lửa đốt ngọn nến.
"..."
Ánh nến yếu ớt xua tan bóng tối xung quanh, rõ ràng không có gió, ánh nến lại rung rinh kịch liệt, như thể lúc nào cũng sẽ tắt, Ngân Tô phải che chắn cẩn thận mới được chút ít.
Bạch Lương Dịch nhìn ngọn nến lập lòe không yên kia, sau đó lại nhìn sang cô gái đang cầm nến, "Cây nến này... có tác dụng gì?"
"Nghe nói trong hoàn cảnh đặc biệt thì có thể gặp quỷ."
"..."
"? ? ?" Vậy mà cô cũng dám tùy tiện thắp lên à?
Ngân Tô quan sát bốn phía, trong căn phòng cũ yên tĩnh vẫn không có nửa điểm động tĩnh.
"Ách." Ngân Tô nhìn chằm chằm ngọn nến đang lay động, thắp không có phản ứng gì, hay là thử thổi tắt xem sao...
"Đừng thổi." Bạch Lương Dịch ngăn Ngân Tô đang định thổi nến lại, "Cây nến này rốt cuộc có gì đặc biệt?"
"Một cây nến đỏ chưa đốt hết, trong hoàn cảnh đặc thù đốt nến, giữ cho bất diệt, có lẽ có thể gặp ma nha." Ngân Tô đọc rõ từng chữ một lời miêu tả về ngọn nến.
"Giữ cho bất diệt... Tắt thì sẽ như thế nào?"
Ngân Tô đột nhiên cong môi cười, tròng mắt đen láy phản chiếu ánh nến vàng ấm, lấp lánh: "Thử xem chẳng phải sẽ biết." Dứt lời, một hơi thổi tắt nến.
"!!" Bạch Lương Dịch nghẹn một ngụm máu, suýt chút nữa thốt ra tiếng.
Ánh sáng yếu ớt biến mất, Bạch Lương Dịch lập tức cảm thấy một luồng hơi lạnh, như có vật gì đó thổi qua sau lưng hắn, trong lòng bàn tay Bạch Lương Dịch vô thức tụ một quang đoàn to bằng nắm đấm.
Ngân Tô không quan tâm sự thay đổi xung quanh, ngược lại hiếu kỳ luồng sáng trong tay Bạch Lương Dịch. Lúc trước nàng thấy quang đoàn này thì nghĩ là đạo cụ, nhưng giờ xem càng giống kỹ năng, kỹ năng có liên quan đến Hòa Quang...
Bạch Lương Dịch cảnh giác quan sát bốn phía, "Môi trường xung quanh thay đổi rồi."
Lúc này Ngân Tô mới ngẩng đầu nhìn xung quanh, những căn nhà cũ nát từ vị trí trung tâm đột nhiên có thêm màu sắc, màu sắc bao phủ đến đâu thì dần dần có thêm nhiều đồ đạc trong nhà bày biện, ngay cả bức tường cũng không còn vẻ cũ kỹ nữa.
Trong nháy mắt, cả căn phòng thay đổi hoàn toàn.
Bọn họ như xuyên qua thời gian, trở lại lúc ngôi nhà này còn hoàn hảo không hề hư hại.
Bên tai mơ hồ có tiếng người, có người từ ngoài cửa đi vào, đi thẳng về phía Ngân Tô và Bạch Lương Dịch.
Có lẽ đối phương không nhìn thấy họ, đến ngay trước mặt vẫn tiếp tục bước đi, không đợi họ tránh, người đã xuyên qua họ đi rồi.
Là ảo ảnh.
Bọn họ đã tiến vào một khoảnh khắc nào đó trong quá khứ của căn nhà này.
Ngân Tô nhìn hai người vừa đi vào, các nàng đang đổi các món hoa quả trên đĩa.
"Hôm nay người trong thành đến đông ghê, bọn họ mang nhiều đồ lạ, ta còn chưa thấy bao giờ, thật kỳ lạ." Một cô gái nói, trong giọng mang theo ghen tị và khao khát.
"Tiểu thư nói bọn họ là đội khảo sát gì đó, cũng không biết muốn khảo sát cái gì, chỗ chúng ta có gì hay để mà khảo sát chứ?"
"Ai mà biết được..."
"Cũng không biết trong thành là thế nào."
"Nghe nói đội khảo sát muốn ở đây một thời gian, sau này chúng ta có thể đến hỏi bọn họ, xem trong thành là như thế nào."
"Người ta có muốn nói với cô đâu."
"Ta thấy bọn họ đều rất dễ gần mà..."
Đội khảo sát...
Tin tức trên báo nói đội khảo sát có vẻ như là đến thôn Vĩnh Sinh, hơn nữa nơi đóng chân rất có thể chính là chỗ này.
Ngân Tô muốn đi xem một chút, kết quả phát hiện mình không thể rời khỏi căn phòng này. Bọn họ bắt buộc phải đi theo hai cô gái kia, tuy không bị khóa tầm nhìn, nhưng không được vượt quá khoảng cách 5 mét.
Đây là ảo ảnh, Ngân Tô và Bạch Lương Dịch đều không có cách nào thay đổi, chỉ có thể đi theo hai cô gái kia hành động.
Các nàng thay xong đồ ăn thì đi ra cửa, trên đường có thể thấy trong nhà có không ít người, những người này có cách ăn mặc không giống với thời hiện đại, không biết đã cách bao nhiêu năm.
Bọn họ đi theo hai cô gái, một người tên A Hà, một người tên A Đào. Hai cô bé này rất bận rộn, những người thấy được đều là người có thân phận tương tự với các nàng, không thấy chủ nhân căn nhà đâu.
——Hoan nghênh đến địa ngục của ta—— Các lão bản, ném phiếu tháng đi nào ~~ Ý kiến chương [Đọc Tệ 520]:
[Còn chưa tới lúc tiếp khách.] không thể làm gì Hoa Lạc đi [Đồ bụng dạ hẹp hòi ta sẽ móc mắt ngươi ra.] Hoa tâm phấn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận