Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 244: Thuyền Noah (35) (length: 8164)

Từ Thừa Quảng đã cảm thấy đau đớn, đạo cụ sắp mất tác dụng.
Nhưng thuyền trưởng vẫn chưa có ý định dừng lại.
"Rầm!"
Khe cửa đã rộng bằng một bàn tay, có quái vật thò tay vào, cũng có quái vật dán đầu vào khe cửa, cố gắng chui vào từ kẽ hở.
Nhưng lúc này, Hứa Hòa Diệp còn phát hiện có những bàn tay cháy đen từ dưới đất vươn lên...
"Là mấy con quái vật trong khoang chứa hàng!"
Hứa Hòa Diệp thừa lúc quái vật còn chưa bò ra hết, vung kiếm chém đứt đôi bàn tay đang thò ra đó.
Nhưng điều này căn bản vô dụng, cả nền nhà đều có những cánh tay chìa ra, dày đặc như kiến, trông giống hệt như những cảnh trong truyện tranh kinh dị.
Hứa Hòa Diệp không kịp lo cho cánh cửa lớn, chạy về phía bàn phẫu thuật, giải quyết mấy con quái vật đang bò ra.
Mấy con quái dị còn chưa chui hẳn ra thì rất dễ đối phó, trường kiếm của Hứa Hòa Diệp vô cùng sắc bén.
Nhưng khi chúng hoàn toàn leo ra ngoài thì Hứa Hòa Diệp bắt đầu dần dần đuối sức.
Thường Nghĩ Khê không thể nào phân tâm, Từ Thừa Quảng lúc này vì đau đớn cũng chẳng thiết quan tâm đến việc khác.
Ngân Tô rút ống thép ra, tóc sau lưng bắt đầu mọc dài ra, khi quái vật vừa nhào tới thì tóc từ sau lưng cô bắn ra, xuyên qua thân quái vật, nhấc bổng chúng lên không trung, rồi mạnh tay ném đi.
Vô số sợi tóc hung hăng múa may, mọc ra từ sau lưng Ngân Tô, chúng oai phong lẫm liệt, xâu những con quái vật thành một chuỗi.
Năng lực của lũ quái vật khoang chứa hàng dường như không có tác dụng với tóc, tóc tùy ý vung vẩy trong phòng, bay lên trên không, mang theo không ít xác quái vật.
Hứa Hòa Diệp: "..."
Hứa Hòa Diệp không nghĩ đến quái vật trên người, chỉ cho là đó là kỹ năng thiên phú của Ngân Tô hoặc là đạo cụ gì đó.
Chỉ là cái hình tượng này có hơi...
Đương nhiên Hứa Hòa Diệp cũng chẳng có thời gian nghĩ ngợi, đám tóc kia tuy đã đỡ phần lớn đòn tấn công của quái vật, nhưng vẫn có những con lọt lưới.
"Rầm!"
Cửa phòng hoàn toàn bị phá tan, quái vật từ ngoài cửa tràn vào, căn phòng vốn rộng rãi trong chớp mắt đã trở nên chật hẹp.
Ngân Tô cũng không thể nào rảnh rang, xông thẳng vào giữa đám quái vật.
"Xong chưa?" Cô hỏi thuyền trưởng.
"Được... Được... Ta xong rồi." Thuyền trưởng buông tay khỏi cái dụng cụ đang cầm, những gì ông ta cần làm đã xong.
Mấy sợi tóc bay múa xung quanh Thường Nghĩ Khê, ngăn không cho quái vật nào tới gần cô, cô tái mặt, gượng gạo thốt ra mấy chữ: "Ta còn cần thêm chút thời gian."
Ngân Tô túm cổ áo thuyền trưởng, hung thần ác sát hỏi: "Lối ra ở đâu?"
Thuyền trưởng rõ ràng cũng sợ đám quái vật này, không nghĩ ngợi chỉ tay vào một bức tường bên cạnh, "Thang máy... Có thang máy ở đó."
"Được." Gần như cùng lúc, giọng của Thường Nghĩ Khê vang lên.
Từ Thừa Quảng dường như đau đến chết lặng, nhưng trái tim kia vẫn đang hoạt động, dù cho hắn cảm thấy khó chịu...
Từ Thừa Quảng rót vội mấy ống thuốc cho mình, tuy tác dụng không lớn nhưng còn hơn không có.
"Đi mau!"
Hứa Hòa Diệp để Thường Nghĩ Khê đi trước, sau đó kéo Từ Thừa Quảng từ trên bàn phẫu thuật xuống, chạy về một hướng.
Ngân Tô đã đứng ở bên tường, thuyền trưởng đang nhập mật mã, run rẩy mãi vẫn chưa xong.
Thuyền trưởng bấm xong số cuối cùng, vách tường trượt sang hai bên, lộ ra cabin thang máy phía sau.
Mấy người nhanh chóng vào thang máy.
Ngân Tô vào sau cùng, tóc quái sau lưng cô nhanh chóng thu lại, hai nhóm quái vật mất đi sự cản trở của tóc, lập tức lao đến chỗ này.
Ngân Tô đứng ở cửa, bình tĩnh bấm nút đóng cửa, cửa thang máy chậm rãi khép lại.
"Rầm!"
Cửa thang máy đóng lại, gương mặt dữ tợn của lũ quái vật bị cửa thang máy ngăn cản.
...
...
Từ Thừa Quảng dựa người vào phía sau, không dám đưa tay lên xoa ngực, nhưng lúc này hắn cảm thấy nhịp tim sắp mất kiểm soát, khó thở.
Hứa Hòa Diệp nâng tay ấn mạnh bàn tay hơi run run của mình, hỏi hắn: "Không sao chứ?"
Từ Thừa Quảng khua khua tay, tỏ ý mình vẫn có thể cố gắng được.
Từ Thừa Quảng nhìn về phía Ngân Tô, giọng có chút kỳ quặc: "Vì sao ngươi lại giúp chúng ta?"
Trong trò chơi, chuyện may mắn nhất của người chơi chính là có người bằng lòng cứu mình.
"Vì chúng ta tốt bụng mà." Ngân Tô vừa nói xong, vừa nghiêng đầu liếc nhìn hắn, giọng nói thì dịu dàng, lời nói ra lại cực kỳ lạnh lùng: "Mà lại, các ngươi cũng chưa chắc có thể sống sót ra ngoài. Đương nhiên, ta vẫn hy vọng các ngươi có thể sống lâu thêm chút nữa."
Từ Thừa Quảng: "..."
Cô ta cứu mình, chỉ là hy vọng mình sống lâu hơn một chút, mà không phải vì hắn có thể phá đảo.
Từ Thừa Quảng cảm thấy vết thương càng thêm đau đớn.
"Cộng thêm đám Thủy quỷ kia nữa, phó bản này có ba loại quái vật khác nhau." Hứa Hòa Diệp bàn về chuyện chính.
Ngân Tô đột ngột nói: "Có phải ngươi quên rằng còn có lữ khách và nhân viên công tác không?"
Hứa Hòa Diệp: "..."
Phó bản tử vong đối với người chơi thật sự quá hào phóng.
Hứa Hòa Diệp liếc nhìn một góc trong thang máy, thuyền trưởng bị bao bọc thành một cái kén, miệng và lỗ mũi đều nhét đầy tóc.
"Không giết hắn sao?"
"Hắn vẫn còn hữu dụng." Ngân Tô nói: "Các ngươi đã có mấy mảnh ghép hình rồi?"
"Thường Nghĩ Khê có bốn mảnh, ta và Từ Thừa Quảng mỗi người chỉ có ba mảnh." Giọng của Hứa Hòa Diệp nhỏ đi mấy phần: "Đêm qua chúng ta không tìm ra Thủy quỷ."
Ngân Tô tiếc nuối nói: "Vậy thì thời gian của các ngươi không còn nhiều lắm."
Hứa Hòa Diệp đương nhiên biết, nhưng cho dù tìm được mảnh ghép thứ tư, bọn họ cũng chưa chắc có thể qua được cửa ải này.
"Vậy Lâm tiểu thư đâu? Có đủ bộ không?"
"Không có, vẫn còn thiếu một mảnh."
"..." Đến cả cô ta cũng còn thiếu một mảnh.
Thời gian di chuyển của thang máy không dài, rất nhanh đã đến tầng cuối.
Cửa thang máy mở ra, bên ngoài im ắng, nhưng vẫn có thể thấy ánh đèn lấp lánh bên trên.
Nơi này gần boong tàu.
Mấy người cẩn thận bước ra khỏi thang máy, cánh cửa ở hành lang phía trước đã mở ra, có thể đi ra ngoài.
Bên ngoài gió yên sóng lặng, cũng không hề có gió lốc.
Thủy quỷ rất có thể xuất hiện theo bão táp, nếu không có gió lốc, vậy bọn chúng sẽ không xuất hiện...
Không xuất hiện, vậy thì không có cách nào nhận được mảnh ghép hình thứ tư.
Tại sao không dùng một mảnh ghép hình?
Khi có ba mảnh ghép hình thì sẽ hợp thành một bức, bọn họ đã so sánh rồi, bản đồ không giống nhau.
Một mảnh ghép hình không dùng được cho nhiều người.
"Các ngươi có thể tạo gió lốc nhân tạo mà." Ngân Tô đưa ra ý kiến: "Không có đạo cụ tương tự sao?"
Chỉ cần điều kiện gió lốc xuất hiện, quái vật chắc chắn sẽ hiện ra.
Nhưng Từ Thừa Quảng và Hứa Hòa Diệp đều lắc đầu.
Đạo cụ của bọn họ thật ra đã dùng rất nhiều rồi, nếu không đã không thể sống đến giờ này.
Đa phần những đạo cụ còn lại đều không phù hợp để dùng, lại càng không có đạo cụ nào có thể tạo ra gió lốc...
""
Ngân Tô nghĩ một chút, "Trên chiếc du thuyền lớn này hẳn là còn giấu một con thủy quỷ nhỏ, các ngươi có thể đi tìm xem, trên người nó biết đâu có thứ các ngươi cần."
Cái con không bị biến mất cùng bão táp mà vẫn còn sót lại tìm Tiểu Hùng tiểu quái vật, có lẽ là một quả trứng màu ẩn giấu.
"Đương nhiên, ta chỉ nói là có khả năng, nó còn ở đó hay không, hay rốt cuộc có mảnh ghép hay không thì ta cũng không đảm bảo, tự các ngươi phán đoán đi."
Hứa Hòa Diệp gật đầu: "Cảm ơn."
Ngân Tô mang theo thuyền trưởng đi về phía cửa ra: "Thời gian du thuyền phát nổ là vào khoảng 23:30, có lẽ các ngươi sẽ kịp gặp nó, chúc các ngươi may mắn."
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Các bảo bối à, lại bắt đầu tháng mới rồi ~ Những ai có vé tháng còn hạn thì ném cho Ngân Tô Tiểu Khả Ái của chúng ta nhé ~~ Yêu các bạn (*▽ *)~ Ý tưởng chương tiết [đọc kém 520] hoạt động rút thăm trúng thưởng:
【 bất cứ chuyện gì.】 cua xanh 【 tại sao lại đi theo ngươi.】 xuyên thơ diên ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận