Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 645: Anh Lan bệnh viện (3) (length: 7581)

Ngân Tô muốn quay về tìm NPC đã dẫn nàng vào làm việc, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy người.
Nàng hiện tại thấy phòng làm thủ tục nhập chức kia trống rỗng, bên trong chẳng có thứ gì.
Ngân Tô có cảm giác bị lừa.
Hỏi thăm nhân viên khác thì đều dùng 'Ta không biết, hỏi người khác' để đuổi nàng.
Ngân Tô hết cách, quay sang tìm Lý thầy thuốc. Kết quả Lý thầy thuốc cũng không biết đã chạy đi đâu, cửa phòng làm việc của hắn cũng không mở được.
Tốt! Tốt! Tốt!
Cứ như vậy hố bác sĩ mới đúng chứ!
Ngân Tô đứng trong hành lang, tay xoa xoa giữa mày, nhìn xung quanh hành lang, xác định không có ai, nàng liền trực tiếp cạy khóa phòng làm việc của Lý thầy thuốc mà vào.
Trong văn phòng có mấy chiếc bàn lớn, nhưng ngoài bàn của Lý thầy thuốc có đồ đạc thì những bàn khác đều trống không.
Nơi này rất có thể chỉ có một mình Lý thầy thuốc là bác sĩ. . .
Tầng hai, phòng 201 đến 209 mỗi phòng bệnh đều có bốn đứa trẻ sơ sinh, thêm vào phòng chăm sóc đặc biệt có 8 trẻ nữa, tổng cộng có 44 đứa trẻ.
Nhưng cả khoa sơ sinh chỉ có một mình bác sĩ. . .
Ghê.
Ngân Tô không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh vì kinh ngạc.
Khối lượng công việc này. . . Quá khủng!
Ngân Tô bắt đầu thăm dò trong văn phòng, trước tiên từ chỗ làm việc của Lý thầy thuốc.
Trên bàn không có nhiều đồ dùng hữu ích, ngay cả hồ sơ bệnh án của trẻ con cũng không thấy, không biết là do Lý thầy thuốc cất giấu hay là trong văn phòng này không có những thứ đó.
Ngân Tô lục lọi nửa ngày, cuối cùng ở trong đống giấy vụn, tìm được một tờ 'Chế độ làm việc của thầy thuốc khoa sơ sinh'.
【Chế độ làm việc của thầy thuốc khoa sơ sinh】 1. Đeo thẻ nhân viên đúng quy cách, mặc trang phục sạch sẽ.
2. Tất cả vì trẻ sơ sinh là trên hết, toàn tâm toàn ý phục vụ trẻ sơ sinh.
3. Không được cãi nhau với trẻ sơ sinh.
4. Hãy nhiệt tình khen ngợi trẻ sơ sinh, bọn chúng là những thiên sứ thuần khiết nhất.
5. Xin đừng khen ngợi trẻ sơ sinh, bọn chúng là những con quỷ tà ác nhất.
6. Nếu nghe thấy tiếng khóc của trẻ sơ sinh ở khu vực không phải phòng bệnh, xin hãy làm như không nghe thấy và lập tức rời khỏi khu vực đó.
7. Xin chú ý thời gian tiếp xúc của các bà mẹ với trẻ sơ sinh để tránh xảy ra sự cố không thể cứu vãn.
8. Trẻ sơ sinh không biết nói.
9. Nếu trẻ sơ sinh cười với ngươi, đó là biểu hiện của sự thích, xin hãy khen ngợi TA ngay.
10. Nhận được sự yêu thích của trẻ sơ sinh là trách nhiệm của mỗi bác sĩ nhi khoa.
Hai điều đầu tiên còn chấp nhận được, nhưng điều thứ ba 'Không được cãi nhau với trẻ sơ sinh' và điều thứ tám 'Trẻ sơ sinh không biết nói' rõ ràng mâu thuẫn nhau.
Đã không biết nói thì sao có thể cãi nhau được?
Hơn nữa, đứa trẻ sơ sinh bình thường nào mà biết nói chứ?
Thứ tư và thứ năm cũng mâu thuẫn, trẻ sơ sinh rốt cuộc là thiên sứ hay ác ma?
Thứ năm và thứ chín lại càng mâu thuẫn.
"Lý thầy thuốc. . ."
Ngoài cửa vọng đến tiếng người.
. . .
. . .
Lý thầy thuốc vừa mở cửa đã thấy có một người ngồi đối diện bàn làm việc của mình, không ai khác, chính là bác sĩ mới tới thực tập.
Lý thầy thuốc mở cửa ra đã thấy cửa không khóa, hắn nhướng mày, không chào đón, cất giọng hỏi: "Ngươi vào bằng cách nào?"
"Đi vào chứ sao." Ngân Tô vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ ta lại xuyên tường mà vào?"
"Ta hỏi ngươi làm sao mở cửa?" Mặt Lý thầy thuốc trầm xuống.
"Tay mở." Ngân Tô giơ tay ra ý.
Lý thầy thuốc có chút không nhịn được, cảm thấy bác sĩ thực tập này đang giả ngây giả dại: "Ta đã khóa cửa rồi, ngươi mở bằng cách nào?"
"Khóa cửa?" Ngân Tô nghi hoặc: "Đâu có, ta đẩy cái là mở thôi. Lý thầy thuốc có phải bận quá nên nhớ nhầm rồi không?"
Lý thầy thuốc: ". . ."
Hai người im lặng đối mặt nhau.
Lý thầy thuốc không thấy mình sẽ nhớ nhầm, rõ ràng lúc ra ngoài hắn đã khóa cửa. . . Nhưng vẻ mặt cô gái kia lúc này không giống như đang nói dối.
Lý thầy thuốc vào văn phòng, ngồi vào sau bàn làm việc, nhìn lướt một lượt mặt bàn của mình, không phát hiện có gì khác thường nên lên tiếng: "Ngươi tìm ta có việc gì? Không phải ta đã bảo ngươi đi làm quen với môi trường làm việc sao, ngươi quen hết rồi à?"
"Chưa có mà." Ngân Tô lấy quyển sổ đang ôm trong lòng ra, "Vừa rồi về tình trạng của những trẻ mới sinh ở phòng chăm sóc đặc biệt Lý thầy thuốc vẫn chưa nói cho ta biết, ta không biết làm sao mà điền cả, nên cố ý đến thỉnh giáo Lý thầy thuốc."
Lý thầy thuốc: "Ngươi đã là bác sĩ thực tập rồi, chút chuyện nhỏ này mà còn phải hỏi ta sao?"
". . ."
Bác sĩ Tô cạn lời.
Đối với người ngày đầu tiên vào làm mà cái gì cũng không biết như nàng, thì cái gì mà không là đại sự?
"Ngài là tiền bối, đương nhiên là phải hỏi ngài rồi, đây là ta tôn trọng ngài." Ngân Tô trong lòng thì càu nhàu, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm tốn, "Mong tiền bối chỉ giáo thêm, chỉ dạy cho bác sĩ thực tập cũng là trách nhiệm của tiền bối, phải không ạ?"
Lý thầy thuốc: ". . ."
Có lẽ hai chữ trách nhiệm đã đâm trúng Lý thầy thuốc, miệng hắn mấy lần muốn nói gì đó, nhưng không thốt ra tiếng, sau một hồi trừng mắt nhìn Ngân Tô, một tay giật lấy quyển sổ từ tay nàng, cầm bút lên mấy lần rồi điền xong.
Điền xong, Lý thầy thuốc ném sổ lại cho Ngân Tô bảo nàng cút ra ngoài.
Ngân Tô ra khỏi cửa mới mở sổ ra xem.
Lý thầy thuốc đã điền hoàn toàn ngược lại, trẻ sơ sinh khóc thì đánh dấu tick, trẻ an tĩnh thì đánh dấu X.
Quả nhiên là có hố.
Ngân Tô nhìn cửa phòng làm việc của Lý thầy thuốc một cái, đột nhiên lại đẩy cửa bước vào, thăm dò kêu khẽ: "Lý thầy thuốc."
Lý thầy thuốc có vẻ giật mình, vừa ngẩng đầu lên liền nổi giận: "Ngươi còn có chuyện gì nữa?"
Ngân Tô: "Ta là muốn hỏi, bàn làm việc của ta ở đâu ạ?"
". . ."
. .
. . .
Phòng làm việc của bác sĩ thực tập không nằm bên chỗ Lý thầy thuốc mà ở một phòng khác.
Ngân Tô tìm được căn phòng đó, thấy trên bàn đã có tên của mình cùng một số đồ dùng làm việc mới.
Tuy đồng nghiệp ở đây không ra gì nhưng hiệu suất hậu cần làm việc vẫn cao đấy chứ.
Ngân Tô phát hiện ngoài nàng ra thì bàn bên cạnh cũng có người dùng, Ngân Tô nhìn lên tấm bảng tên trên bàn -- Giang Phù, bác sĩ thực tập.
Ngân Tô đang định liếc sang bàn làm việc của đồng nghiệp thì cửa sổ phòng bị đẩy ra, một người phụ nữ từ bên ngoài bước vào.
Thấy trong phòng có người, trên bàn còn có đồ dùng làm việc mới, nàng khẽ ngẩn người một chút rồi mới hỏi: "A. . . Cô là người mới đến à?"
Ngân Tô gật đầu: "Chào cô, tôi là Tô Thường Thiện."
"Ồ. . ." Người phụ nữ nhìn dò xét nàng hai mắt rồi nói: "Giang Phù."
"Sau này mong được cô chỉ giáo nhiều hơn."
"Chỉ giáo thì không dám, tôi cũng vừa mới đến không lâu." Giang Phù ngồi vào chỗ của mình, "Sao cô lại nghĩ không thông mà đến đây?"
"Ở đây thế nào sao?"
"Muốn đến thì phải đến khu bệnh viện mới chứ, ai lại không có chuyện gì mà đến cái khu bệnh viện cũ này làm gì." Giang Phù nói: "Đây chẳng phải là tự tìm đường chết sao?"
"Vậy bác sĩ Giang sao lại đến đây?"
"À tại nhà tôi gần đây thôi. Chủ yếu là trước đây tôi cũng phạm phải chút chuyện. . ." Giang Phù hạ giọng: "Mấy chỗ khác không ai muốn nhận tôi."
". . ."
Cô phải phạm tội lớn cỡ nào.
"Thật không dám giấu diếm, tôi cũng vậy." Ngân Tô lập tức tiếp lời.
Giang Phù nhíu mày nhìn cô hai cái, cuối cùng cũng không hỏi gì, "Vậy ở đây cũng không tệ."
"Ừm." Ngân Tô chuyển chủ đề: "Lý thầy thuốc dặn tôi mỗi ngày ba lần đi kiểm tra phòng, bác sĩ Giang cũng phải kiểm tra phòng à?"
"Tôi không có kiểm tra phòng." Giang Phù lắc đầu: "Nửa đêm còn phải đi kiểm tra phòng thì tôi làm không được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận