Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 138: Vĩnh Sinh thôn (28) (length: 7788)

Ngân Tô vẫn như cũ ở phía sau cùng, cầm ngọn nến từ cửa hang bò vào, phía trước là Tôn Hạo, hắn tiến lên có vẻ không vui, Ngân Tô liền phải chờ hắn.
Trương Dương nói không có mấy mét, nhưng Ngân Tô lại cảm thấy mình ít nhất bò lên phải hơn mười mét, phía trước vẫn không có một chút dấu hiệu đến cùng.
Mà lại...
Người phía trước dường như không giống Tôn Hạo lắm.
Ngân Tô đem mèo đen kéo đến, hạ giọng: "Đi cắn hắn một cái."
Mèo đen: "? ? ?"
Ngân Tô đẩy mèo đen về phía trước, mèo đen tuy xấu xí, nhưng thân thể mềm mại, từ khe hở tùy tiện đến gần người phía trước.
Mèo đen không muốn nghe theo Ngân Tô sai khiến, nhưng sợi dây chuyền trên cổ đang không ngừng siết chặt. Nếu nó không làm theo, sợi dây này sẽ xoắn đứt cổ nó.
Tức giận, mèo đen há rộng miệng, đem cơn giận dữ phát tiết lên người phía trước.
"A!"
Mèo đen dùng hết sức, người trước mặt kêu thảm một tiếng, thân hình trong ánh nến vặn vẹo, trở nên không giống hình người.
Ngân Tô trước mắt đột nhiên sáng lên, lối ra ngay tại vị trí nửa mét trước mặt nàng.
Mèo đen nhanh chân chui ra trước, bên ngoài lại vang lên tiếng hét thảm.
Chờ Ngân Tô ra ngoài, đã thấy mèo đen lớn hơn không ít, đang ghé trên một cái bóng đen cắn xé.
Ngân Tô giơ ngọn nến nhìn xung quanh, đây là một cái động rộng rãi, nhưng nơi này trừ nàng, không có ai khác, NPC và người chơi trước mặt nàng cũng không thấy tăm hơi.
Mèo đen rất nhanh nuốt chửng cái bóng đen kia vào bụng, vẫn chưa đã thèm liếm láp đầu lưỡi, đôi mắt xanh lục đáng sợ xoáy tít. Chóp mũi nó ngửi ngửi trong không khí, dường như ngửi được hơi thở gì, vô ý thức muốn chạy về hướng đó.
Chưa chạy được hai bước thì cảm giác được sợi dây trói trên cổ, nó dừng chân, trên mặt mèo toàn là giận dữ, cuối cùng không cam lòng trở về bên cạnh Ngân Tô, dùng móng vuốt lay nàng một chút, "Meo ~"
Ngân Tô cúi mắt nhìn nó, đám lửa yếu ớt trong mắt nàng chập chờn, như những đốm quỷ hỏa, khiến khuôn mặt xinh đẹp của nàng trở nên âm trầm như ác quỷ.
Ác quỷ chậm rãi cong môi cười: "Mèo nhỏ nghĩ lừa ta đi đâu?"
Mèo đen: "..."
Nếu mèo đen có nhịp tim, lúc này đã cuồng loạn cả lên.
Ngân Tô thấy vẻ hoảng sợ từ khuôn mặt xấu xí của mèo, nàng nhịn không được cười thành tiếng, giống một chủ nhân bao dung tiểu sủng vật: "Dẫn đường đi mèo nhỏ."
Mèo đen: "..."
Hưng phấn vừa rồi của mèo đen đã hoàn toàn tắt, chỉ còn lại thấp thỏm cùng sợ hãi, từng bước đi đều trở nên nặng nề.
Có mèo đen dẫn đường, Ngân Tô rất nhanh rời khỏi động lớn, đi quanh co trong lối đi hẹp, vào một động khác rộng hơn.
"Hô ——"
Không biết gió từ đâu đến, thổi tắt ngọn nến trên tay nàng.
Nhưng ánh sáng trước mắt không biến mất, ngược lại càng thêm sáng hơn, có bóng người từ bên cạnh nàng đi qua.
"Lão sư, người xem này." Một thanh niên cao lớn tuấn mỹ ngạc nhiên đi về phía khác: "Đây là mảnh vỡ ta phát hiện được ở bên kia."
Là Tần tiên sinh trong huyễn tượng phòng cũ.
Người lớn tuổi hơn được Tần tiên sinh gọi là lão sư nhìn vào vật trong tay hắn, nhận lấy xem xét một hồi, cũng lộ vẻ vui mừng, "Mau dẫn ta đi xem."
Tần tiên sinh cùng lão sư rời đi, Ngân Tô lại bị bỏ lại tại chỗ, không biết lần này ai thay vào thị giác của nàng.
Nàng nhìn xung quanh, nơi này có không ít người, có người đang nghỉ ngơi bổ sung đồ ăn, có người xem tài liệu trên tay.
Đây đều là người trong đội khảo sát.
Không bao lâu sau, có người hớn hở chạy đến gọi người, nói có phát hiện mới, cả đám lập tức hăng hái lao về phía đó.
Ngân Tô cũng đi theo di chuyển, vào một cái động khác rộng lớn.
Cái động này rộng như sân bóng đá, ánh sáng đủ để Ngân Tô thấy rõ bốn phía, đá trên tường khắc đầy bích họa.
Đường nét hỗn độn và cách khắc thô kệch, khiến Ngân Tô không hiểu nội dung bích họa nói về cái gì.
Lúc này tất cả mọi người đang chạy về phía trung tâm.
Mấy người cẩn thận khiêng từ dưới đất lên một chiếc rương gỗ, bên cạnh họ trên mặt đất đã có mấy mảnh đất thó vỡ.
Cái rương kia Ngân Tô từng gặp, chính là cái rương gỗ đựng đầy mắt nàng móc được tối hôm qua dưới bia đá ở cửa thôn.
Rương gỗ bị người mở ra, bên trong cũng là mảnh đất thó vỡ, nhưng những mảnh này có màu sắc tươi tắn hơn những mảnh trên mặt đất kia rất nhiều.
Ngân Tô thấy những mảnh đất thó kia được mang về động rộng rãi ban nãy, bọn họ dựa theo kích thước xếp mảnh vỡ, sau đó bắt đầu ghép lại.
Nàng còn chưa nhìn thấy ghép được cái gì thì hình ảnh trước mắt đột ngột biến mất, đổi thành một lối đi hẹp.
Cuối lối đi là Trương Minh Họa và Trương Nhứ.
Trương Minh Họa mang theo hộp đựng thức ăn, tò mò xem xung quanh: "Ở trong này hóa ra lại lớn như vậy."
"Đúng vậy, nhưng mà không khí ở đây không tốt lắm..." Trương Nhứ bất an nói.
Trương Nhứ dường như không muốn ở cùng Trương Minh Họa, "Họa Họa, em đi tìm Tần tiên sinh đi, chị qua bên kia xem thử, nghe nói họ có phát hiện mới."
"Vâng ạ." Trương Minh Họa đầy lòng đều là Tần tiên sinh, giọng điệu vui vẻ: "Vậy em đi."
Trương Nhứ nhìn bóng lưng rời đi của Trương Minh Họa, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Nàng bước chân về hướng này vừa đi tới, Ngân Tô thấy nàng xuyên qua người mình, đi về phía động rộng nơi để mảnh đất thó.
Nàng không thể theo vào, không biết Trương Nhứ vào làm gì.
Đến lúc gặp lại Trương Nhứ thì Trương Minh Họa đã nằm trên đất, cô gái tươi cười rạng rỡ bị một mảnh đất thó sắc nhọn đâm vào ngực, con ngươi tràn đầy sức sống giờ chỉ còn lại vẻ xám xịt.
Mặt Trương Nhứ âm trầm rút mảnh vỡ ra, dường như nàng phát hiện có người, quay đầu nhìn về bên này, đôi mắt xanh lục hiện lên như con sói hung ác khát máu, mang theo sự lạnh lẽo.
Hình ảnh biến mất, nàng vẫn đứng trong động đá vôi đen tối. Gần như cùng lúc, Ngân Tô cảm giác được có thứ gì đó đang lao đến mình trong bóng tối.
Không chỉ một...
Ngân Tô tặc lưỡi, rút ống thép sang một bên, nàng không nhìn thấy, nhưng kinh nghiệm chiến đấu trong bóng đêm của kẻ xui xẻo lại không bị cản trở bởi ánh sáng, có thể nhờ vào hơi thở âm lãnh trên thân bọn chúng mà bắt giữ vị trí chính xác.
...
...
Bên kia.
Tôn Hạo vừa mở mắt đã thấy mình bị trói, ót còn nhói đau.
Sau khi đi vào cửa hang, hắn chỉ thấy mỗi Trình Tinh, những người khác đều không thấy đâu.
Trình Tinh rời khỏi tầm mắt hắn, hắn không dám quá tin Trình Tinh, dọc đường đi đều cảnh giác.
Nhưng dù cẩn thận thế, cuối cùng hắn vẫn bị lừa.
Tôn Hạo nhìn xung quanh, đây là một cái động không tính lớn lắm, bốn phía vách đá cùng mái vòm phía trên đều khắc hình, hẳn là bích họa.
Ánh sáng không đủ, Tôn Hạo không thấy rõ nội dung bích họa.
Ở phía trước hắn, Liễu Lan Lan cũng bị cột ngã xuống đất ngất đi, Triệu Thần mặt âm trầm quỳ trên đất đào thứ gì đó.
Nơi này chỉ có ba người bọn họ, Tôn Hạo lập tức cố cởi trói cho mình.
Nhưng hắn vừa động thì Triệu Thần đột nhiên cười phá lên, từ dưới đất bê ra mấy mảnh đất thó.
"Ha ha ha ha... Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi!" Triệu Thần đặt những mảnh đó xuống đất, kéo tóc Liễu Lan Lan qua.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận