Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 374: Đoàn tàu vĩnh viễn không đến trạm (12) (length: 7797)

01 toa xe.
Lý Chính Lâm và Phạm Tài vận khí tốt, vé xe ở trên người, lại thông qua quan sát tránh được cạm bẫy vật phẩm màu xanh lá, thành công thông qua trưởng tàu soát vé.
Trưởng tàu biến mất ở phòng nghỉ nhân viên tàu, Lý Chính Lâm thử mở cửa, phát hiện không mở được nên quay trở về trong xe.
Trong xe có một hành khách quái vật bị ép mang theo vật phẩm màu xanh lá tử vong, những hành khách quái vật khác an tĩnh ngồi ở vị trí của mình, chỉ là ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm bọn hắn.
Phạm Tài đi đến bên cạnh Lý Chính Lâm, "Lý ca, bây giờ chúng ta đi làm gì?"
Lý Chính Lâm ra hiệu toa xe 02: "Về phía sau xem thử."
Lý Chính Lâm và Phạm Tài rất giống huynh đệ, một người giống đồ tể biến thái, một người giống thành viên Cái Bang không có tiền nhưng hung ác.
Hai người đi đến toa xe 02, vị Ân tiên sinh kia không có ở trong xe, hành khách trong xe không có ai chết, xem ra hắn đã dùng biện pháp khác để tránh quy tắc tử vong của vật phẩm màu xanh lá.
Lý Chính Lâm tiếp tục hướng toa xe 03 đi.
Toa xe 03 không có ai, cũng không có hành khách quái vật, chỉ có vết máu màu đen trên mặt đất chứng minh hành khách quái vật đã từng tồn tại.
Lý Chính Lâm trực tiếp đi đến vị trí số 12, nói với Phạm Tài theo sau lưng: "Đi canh chừng."
Phạm Tài: "Được rồi Lý ca."
Phạm Tài nhanh chóng đi đến chỗ nối toa xe 03 và 04, nhìn ra bên ngoài, xác định không có ai, giơ ngón tay cái với Lý Chính Lâm ra hiệu OK.
Lý Chính Lâm lấy ra một đoạn xương cốt, quan sát chỗ ngồi, tìm một khe hở không dễ phát hiện rồi nhét vào.
Xương cốt rất nhỏ, giấu ở bên trong khe hở, chỉ cần không lật chỗ ngồi lên thì rất khó bị phát hiện.
Lý Chính Lâm liên tục xác định sẽ không bị phát hiện, nắm lấy ngón tay bị thuốc chữa khỏi, nhưng vẫn có cảm giác đau, cười lạnh, vẻ mặt dữ tợn run rẩy theo, "Tiểu tiện nhân, đây chính là kết cục mà ngươi gây ra cho lão tử! Hảo hảo mà hưởng thụ đi!"
Lý Chính Lâm rời khỏi chỗ ngồi, cùng Phạm Tài cùng nhau hướng toa xe tiếp theo đi.
Toa xe 04 không có ai.
Phía trước chính là toa ăn.
Lý Chính Lâm còn chưa tiến vào toa ăn, đứng tại cửa đã nhìn thấy nữ sinh trước quầy, một tay nàng đặt trên quầy, trong tay có một tờ xanh xanh đỏ đỏ, trông giống thực đơn.
Trong quầy, có một nhân viên phục vụ mặc đồng phục màu đỏ, trên mặt tái nhợt mang theo nụ cười âm trầm quỷ dị, trong con ngươi đen láy hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Ngân Tô cúi đầu nhìn thực đơn trong tay, tên của các món ăn trong thực đơn nghe qua thì bình thường.
【tiết canh cay tươi * 100】 【gan heo xào bao tử * 150】 【móng dê khô nồi * 300】 【...】 【thịt bò hầm * 50】 Trên thực đơn có hai mươi món, nhưng nhìn vào giá tiền, chỉ có một hai món dưới 200, còn lại đều hơn 200.
Mà quy tắc đã nói không cung cấp thịt bò tươi, mà thịt bò lại là rẻ nhất.
"Hành khách, ngài có thích món nào không?"
"Không có." Ngân Tô ghét bỏ đặt thực đơn xuống: "Mấy món này chán quá, có món nào khác lạ chút không? Như là óc heo, tròng mắt a... Ta là người không thích thứ gì khác, chỉ thích cái này một chút."
"..." Nhân viên phục vụ giật giật khóe miệng, trả lời: "Đoàn tàu chúng tôi chỉ có những món ăn này..."
"Thật vô dụng." Ngân Tô không kiên nhẫn chỉ vào thịt bò: "Vậy cái này, cho ta một phần."
Hôm nay nàng lại muốn xem thịt bò này là thứ gì.
"Xin lỗi, thịt bò đã bán hết rồi."
Ngân Tô bắt đầu cố tình gây sự: "Vậy ta mặc kệ, nó đã ở trên thực đơn thì ta có thể gọi món. Bán hết mà vẫn đưa thực đơn cho khách xem, là lỗi của các người, không liên quan đến ta. Cho nên, dù cô có đi mua hay giết bây giờ thì cũng phải đưa món cho ta."
Nhân viên phục vụ: "..."
"Được rồi, hành khách, ngài thanh toán thế nào?"
"Còn phải trả tiền?" Ngân Tô tỏ vẻ kinh ngạc, không muốn trả tiền: "Ta ăn cơm quỵt có được không?"
Nhân viên phục vụ co giật khóe miệng, chẳng phải trên thực đơn đã niêm yết giá rồi sao, cô ta không thấy à?
Nhân viên phục vụ cố gắng giữ nụ cười: "Hành khách đừng đùa, ăn cơm quỵt sẽ bị đuổi xuống tàu đấy, tôi khuyên ngài không nên ăn cơm quỵt đâu."
Nhân viên phục vụ còn ân cần cung cấp cho khách hàng Plan B về phương thức thanh toán: "Nếu như ngài không có tiền thanh toán, chúng tôi cũng hỗ trợ thanh toán bằng bộ phận cơ thể. Chỉ cần bỏ ra chút ít thôi, ngài đã có thể ăn một bữa ăn khuya ngon rồi."
"Ta có tiền." Ngân Tô bị cự tuyệt ăn cơm quỵt lấy ra một đồng cấm kỵ tệ mệnh giá 50, làm như thể 50 kia là 500 ngàn: "Cái này, lấy chứ?"
"..." Nhân viên phục vụ chào hàng thất bại, thất vọng nói: "Lấy ạ."
Nhân viên phục vụ lấy đi đồng cấm kỵ tệ, từ trên quầy lấy cho Ngân Tô một tờ giấy nhỏ, "Ngài không được tự mang đồ ăn từ toa ăn ra ngoài, mời ngài dùng bữa trong toa ăn. Ngoài ra, xin đừng lãng phí đồ ăn, đồ ăn trên đoàn tàu là rất quý."
"Có cái gì quý giá đâu, giết ngay không phải tốt sao, ta thấy nguyên liệu nấu ăn chạy đầy đất đấy." Ngân Tô nói xong liếm liếm môi, hình như đang dư vị món ăn ngon nào đó.
"..."
"? ? ?"
Nhân viên phục vụ không khỏi cảm thấy sống lưng hơi lạnh, tốc độ nói của cô tăng nhanh: "Ngài có thể tùy ý ngồi, món ăn xong tôi sẽ mang tới cho ngài."
Ngân Tô chớp mắt: "Ta về chỗ ngồi của mình, cô đưa tới có được không? Như vậy không tính là tự ta mang ra ngoài chứ?"
Nhân viên phục vụ: "..."
Ngươi đang lách luật đó hả?
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Chúng tôi không được phép đưa."
Ngân Tô hoài nghi nói: "Cô không nói dối đấy chứ? Trưởng tàu ghét nhất người nói dối đấy..."
Nhân viên phục vụ: "Chúng tôi thực sự không được phép đưa."
"Được thôi."
Ngân Tô cầm tờ phiếu nhỏ xuống chỗ ngồi, ngoan ngoãn chờ bữa ăn khuya của mình.
...
...
Tại chỗ nối toa, Phạm Tài nhỏ giọng hỏi Lý Chính Lâm: "Lý ca, chúng ta có nên qua đó không?"
Lý Chính Lâm lắc đầu, "Về thôi."
Bọn họ vốn muốn xem tình hình người chơi khác, nhưng Lý Chính Lâm lúc này không muốn đi ngang qua Ngân Tô, để lại ấn tượng sâu sắc cho nàng, nên hắn chọn quay về toa xe của mình.
Lý Chính Lâm và Phạm Tài vừa đi, bên kia đã có tiếng của người chơi vang lên.
Bọn họ không tiến vào toa ăn, nhưng có người nhìn về toa ăn, phát hiện có người ngồi trong toa ăn thì giật mình, sau đó gọi những người khác, lập tức ở chỗ này liền có một đám người vây xem.
Ân tiên sinh và pháp sư hai người cầm đầu cũng có mặt.
Bọn họ mới đến từ toa xe 09.
Vừa rồi cửa toa xe đóng lại, chỉ có Lưu Tiểu Bạch xui xẻo nhất chết, những người chơi khác đều không sao.
"Nàng đang định ăn gì vậy?"
"Đừng nói... tôi thấy hơi đói rồi." Cát Sơn sờ cái bụng lép kẹp, "Mấy người không thấy đói à?"
"Tôi thì không, tôi vừa ăn cơm xong trước khi vào trò chơi."
Nhạc Bình người tiêu hao nhiều nhất cũng thấy đói, bất quá hắn không dám vào trong toa ăn ăn cái gì.
Người chơi đứng ở chỗ nối toa bàn tán.
Ngân Tô bị mọi người vây xem, gọi nhân viên phục vụ trong quầy, "Hình như bọn họ cũng muốn ăn khuya, cô nhanh ra chào hỏi một tiếng xem."
Người chơi: "..."
Nhân viên phục vụ: "..."
Nhân viên phục vụ không quan tâm lắm đến những vị khách không vào toa ăn, cũng không nghe theo đề nghị của Ngân Tô ra chào hỏi.
Nhưng những người chơi khác thì sợ bị chào mời, cẩn thận lui về toa 06.
—— hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Ngân Tô: Ném nguyệt phiếu mời các bạn ăn khuya nha ~~ Ý kiến chương [đọc tệ 520] hoạt động rút thăm:
【tôi không sao 】 của Mộc Mộc 【toàn là đồ bỏ đi a!】 mèo lười hỏa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận