Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1102: Quái vật thế giới như ngươi mong muốn (length: 7905)

Việc Yến Chiêu có muốn gia nhập hay không không phải do nàng quyết định, nàng cũng rất nhanh chóng nhận ra điều này.
Lời kia không phải là một lời mời, cũng chẳng phải một câu hỏi thăm, mà là một thông báo.
Nàng chỉ được thông báo rằng mình phải gia nhập cái gọi là nhà máy đồng nhân này, trở thành nhân viên của nó.
Buồn cười thay, nàng thậm chí còn chẳng biết cái nhà máy đồng nhân này là thứ gì!
"Ta gọi Tô Nhân Từ." Ngân Tô đóng dấu xong, thu lại ống thép không mấy thiện cảm, nụ cười càng trở nên hòa ái dễ gần, "Ngươi có thể gọi ta Tô xưởng trưởng, đương nhiên nếu như ngươi thích gọi tên, cũng được, ta xưa nay luôn dung túng và hào phóng với công nhân viên."
Yến Chiêu xoa xoa cái ấn tròn kỳ quái trên cánh tay, mặt mày ủ dột, không đáp lời.
Nàng cảm nhận được cái ấn này có một loại sức mạnh trói buộc quỷ dị... Đúng vậy, quỷ dị.
Nó không phải là khế ước, cũng chẳng phải một loại áp chế tinh thần nào đó, mà là một dấu ấn linh hồn ở cấp độ sâu hơn.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta biết ngươi không phục, nhưng không sao, rất nhanh ngươi sẽ biết nhà máy của chúng ta vĩ đại đến nhường nào, việc gia nhập chúng ta là một lựa chọn sáng suốt ra sao..."
Yến Chiêu cắt ngang lời Ngân Tô: "Ta không có lựa chọn."
Tô xưởng trưởng im lặng hai giây, vẻ mặt lộ vẻ khó xử, một lát sau như thể đã thỏa hiệp, "Vậy được thôi, vậy ta cho ngươi lựa chọn. Hiện tại ngươi có thể rời đi."
Ngân Tô tránh sang một bên, ra hiệu Yến Chiêu có thể tự mình rời đi.
Yến Chiêu biết con dấu kia có sức mạnh trói buộc, nhưng nàng vẫn chưa rõ cụ thể sức trói buộc ấy thể hiện ở đâu, do vậy việc Ngân Tô thả mình đi lúc này khiến nàng ngoài bất ngờ và nghi hoặc còn có chút hy vọng.
Rời khỏi nơi này, ít nhất có thể báo cho người khác đến đối phó đám dị tộc tà môn này.
"Ngươi thật sự để ta đi?"
Ngân Tô không nói gì, đưa tay mời.
Yến Chiêu liếc nhìn những cái kén đen treo đầy trên tường, "Người của ta..."
Ngân Tô hai tay nhét vào túi, nụ cười trên mặt nhạt đi vài phần, "Ta đã rất rộng lượng khi để ngươi đi rồi, Yến tổ trưởng đừng tham lam quá nha."
Yến Chiêu cũng chẳng nói nhảm nữa, chống tay vào tường đứng lên, hướng về phía lối ra của thông đạo mà đi.
Nàng luôn để ý đến động tĩnh phía sau, nhưng đến khi đi tới lối ra, phía sau vẫn không có động tĩnh gì.
Cứ như dị tộc tà môn kia thực sự muốn thả mình đi.
Yến Chiêu xác định dị tộc tà môn sau lưng sẽ không ngăn cản mình, cũng mặc kệ những thuộc hạ của mình, cắm đầu tiến vào thông đạo, nhanh chóng biến mất.
...
...
Ngân Tô từ trong cung điện lấy ra một chiếc ghế ngồi xuống, lấy ra chiến lợi phẩm vừa rồi, thứ hình tròn kia.
Nó giống như một cái la bàn, toàn bộ được chia làm hai tầng trên dưới, có vẻ như có thể xoay được, trên bề mặt có rất nhiều ký hiệu phức tạp cùng các đường vân không nhìn ra quy luật gì.
[Di vật Trường Hà chi cảnh • Cấp SS] Di vật không giống đạo cụ, khi lấy được sẽ tự động hiển thị phần giới thiệu.
Từ cái tên đạo cụ này cũng không thể biết được công dụng cụ thể của nó là gì, nhưng là đạo cụ cấp SS, ít nhiều gì cũng rất hiếm có.
Ngân Tô nghịch nghịch một hồi, bắt đầu thử xoay nó.
Nhưng mà khi nàng xoay một vòng, không có gì xảy ra, di vật trong tay cũng không hề đưa ra nhắc nhở gì.
Xoay theo chiều kim đồng hồ...
Xoay ngược chiều kim đồng hồ...
Dù có xoay thế nào, nó vẫn im lìm.
Phỏng chừng nó cần một phương thức đặc biệt để khởi động, hoặc là nó đã khóa với Yến Chiêu rồi, những người khác không có cách nào sử dụng được.
Ngân Tô thử mấy lần không thành công liền bỏ cuộc, nhỡ làm hỏng nó thì chẳng phải là lãng phí sao.
Nửa giờ sau, trong thông đạo vọng đến tiếng bước chân.
Yến Chiêu lại một lần nữa xuất hiện từ thông đạo, phía sau nàng hai cái xúc tu ‘thò đầu’ ra quan sát, chủ nhân của xúc tu là Ishimura Kawatani thận trọng từng chút một đi ra từ trong thông đạo.
Ánh mắt căng thẳng của Ishimura Kawatani đảo quanh Ngân Tô và Yến Chiêu, muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại không biết nói thế nào, vẻ mặt cực kỳ khó xử, hai cái xúc tu đều run rẩy.
Yến Chiêu đứng trên cao nhìn xuống Ngân Tô đang ngồi ở phía dưới, ánh mắt mờ mịt không rõ lại ẩn chứa phẫn nộ và khuất nhục.
Lúc trước khi giao chiến với Ngân Tô thua trận, vị Yến tổ trưởng này cũng không tỏ vẻ phẫn nộ nhiều đến thế.
Giờ phút này rõ ràng là bị tức đến không nhẹ.
Ngân Tô dường như không để ý đến sự phẫn nộ của Yến Chiêu, giơ tay lên vẫy vẫy, nụ cười vẫn như thường, "Yến tổ trưởng, hiện tại ngươi hãy đưa ra lựa chọn của mình."
Yến Chiêu xoay người nhảy xuống, "Xem thường ngươi rồi."
"Cảm ơn đã khen." Ngân Tô khiêm tốn cười, "Ngươi có thể từ tầng lớp dưới cùng bò lên được vị trí như hiện tại, nghĩ rằng cũng sẽ thản nhiên chấp nhận số mệnh sống sót bây giờ."
Yến Chiêu vuốt vuốt mái tóc ngắn màu trắng bạc, cặp mắt bích xanh lam ẩn sâu vô tận lốc xoáy, nhưng tiếc rằng lốc xoáy không có chỗ phát tiết, chỉ có thể kiềm nén ở tận sâu bên trong bùng nổ.
Tuy rất muốn phản bác, nhưng nàng ta nói không sai.
Nàng đối với dị tộc có sự thù địch tự nhiên, nhưng cũng không phải hoàn toàn trung thành với tập đoàn Toàn Tri, trung thành với Yến gia.
Yến Chiêu nhìn về phía vị trí của Yến Nguyên Bạch, nơi đó chỉ có những cái kén đen, không nhìn thấy tình huống cụ thể, "Bọn họ không cần thiết phải gia nhập..."
"Những người khác có thể, nhưng người này thì không." Tóc quái kéo Yến Nguyên Bạch đến trước mặt Ngân Tô, Ngân Tô cụp mắt nhìn người thanh niên trẻ tuổi đang hôn mê, khóe môi cong lên thành một độ cong tàn nhẫn, "Có lẽ, ta nên giết hắn. Yến tổ trưởng, ngươi chọn một đi."
Yến Chiêu định mở miệng, Ngân Tô lại giơ một ngón tay lên môi, "Yến tổ trưởng, trước mắt ngươi không có quân bài nào để đàm phán với ta, ngươi chỉ có thể lựa chọn."
Bàn tay đặt bên người Yến Chiêu bỗng nắm chặt lại.
Trong không gian im lặng, Ishimura Kawatani đứng thẳng bất an, lại không dám động đậy, lẽ ra hắn nên chôn mình dưới đất, không nên đứng ở chỗ này!
Một lúc lâu sau, Yến Chiêu lên tiếng: "Ta muốn hắn sống."
"Như ngươi mong muốn."
Mái tóc đen đang quấn lấy Yến Nguyên Bạch rút lui, Ngân Tô nắm lấy tay Yến Nguyên Bạch, dán con dấu nhà máy lên trên đó.
Con dấu hoàn thành, giọng nói của Ngân Tô vang lên: "Giết chúng."
Tóc quái trong bóng tối hưng phấn múa, giết chết những con mồi thuộc về nó.
Đồng tử Yến Chiêu co rút lại, "Ngươi đã hứa với ta..."
"Ta hứa không cho bọn họ gia nhập, nhưng không nói không để cho bọn họ chết." Ngân Tô nhìn về phía Yến Chiêu, ánh mắt thoạt nhìn có vẻ nhẹ nhàng tươi cười, nhưng ẩn sâu bên trong lại chỉ có vô tận lạnh lẽo, "Là do ngươi do dự và may mắn hại bọn họ."
Mặt Yến Chiêu đen như đít nồi, ánh mắt sắc bén như dao dường như đang muốn Lăng Trì cái tên dị tộc kia ra.
Ngân Tô dường như không nhìn thấy, "Ngươi muốn hắn sống, ta liền cho hắn sống, Yến tổ trưởng còn có gì bất mãn?"
Yến Chiêu cũng chẳng cảm thấy đau lòng bao nhiêu cho những thuộc hạ kia, những người này đến từ tứ đại gia tộc, cho dù là người của Yến gia thì cũng không có tình nghĩa sâu đậm gì với nàng.
Mà chính là cách làm việc của dị tộc này khiến Yến Chiêu khó lòng chấp nhận.
Việc này khác với bất kỳ dị tộc nào nàng từng gặp qua...
Dị tộc dị giới xưa nay đều cảm thấy đám dân bản địa như họ là nhân vật phản diện ác độc, nhưng bây giờ cái dị tộc tà môn này rõ ràng càng giống một nhân vật phản diện hơn! !
"Ta chỉ hy vọng Yến tổ trưởng có thể nhớ cho kỹ, đừng cho rằng bản thân có thể cùng ta bàn điều kiện, cũng đừng mưu đồ làm việc gì tổn hại đến lợi ích của nhà máy, bảo vệ lợi ích của nhà máy, cũng chính là bảo vệ sinh mệnh của Yến tổ trưởng."
Yến Chiêu đã hiểu ý câu nói này.
Đây là sự trừng phạt vì quyết định của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận