Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 832: Đồng nhân nhà máy (50) (length: 8020)

Trần Nghĩa lùi về vị trí càng xa bọn họ, nhưng vẫn gắt gao bóp lấy cổ mình, oán độc nhìn chằm chằm bọn hắn: "Ngươi nghĩ rằng đám các ngươi còn có thể làm tổn thương ta? Bây giờ, ai mới là phế vật hả? Các ngươi mới là phế vật!"
Quan rực rỡ: "Trần Nghĩa ngươi cái * %... Lão tử... Ngươi %%..."
Quan rực rỡ rất muốn đứng lên, nhưng mà thân thể tựa như không phải là của mình, hắn lúc này chỉ có thể nói.
Phong Trường Đình khôi phục tiếng nói, lập tức lên tiếng: "Năng lực của hắn một lần chỉ có thể khống chế một người, nhưng là sau khi bị khống chế thân thể sẽ lập tức đồng hóa, cắt đứt khống chế về sau, cần thời gian khôi phục, hắn chỉ cần không ngừng hoán đổi đối tượng khống chế, chúng ta liền vĩnh viễn không thể dậy nổi."
Phong Trường Đình tối hôm qua đã lĩnh giáo qua năng lực quỷ dị này của Trần Nghĩa, nhưng hôm nay tự hồ trở nên mạnh hơn.
Mấy người lặp đi lặp lại đứng dậy, lại bị ngã trở lại trên mặt đất, tràng diện không khỏi có chút quỷ dị lại buồn cười.
Quan rực rỡ lặp đi lặp lại bị ngã mấy lần, đã đem tổ tông mười tám đời của Trần Nghĩa thăm hỏi một lần: "Chết tiệt... Hắn rốt cuộc là thứ quỷ gì!"
"Trần Nghĩa ngươi bình tĩnh một chút..." Công kích không được, Thẩm Thập Cửu ý đồ thuyết phục Trần Nghĩa.
Trần Nghĩa nghe thấy lời này lại trực tiếp xù lông lên: "Tỉnh táo? Ngươi muốn ta làm sao tỉnh táo? Các ngươi không phải đến cứu chúng ta sao? Vì sao không bảo vệ chúng ta? Các ngươi rõ ràng có bản lĩnh, tại sao lại muốn xem chúng ta đi chết? Ta không muốn chết, ta chỉ là không muốn chết, các ngươi tại sao không cứu ta!"
Dấu hiệu đồng hóa trên mặt Trần Nghĩa đã vượt qua mũi, đang ăn mòn nửa còn lại của gương mặt, tròng mắt còn có thể động vằn vện tia máu, giống ác quỷ gào thét: "Đã phải chết ở chỗ này, vậy ta cũng muốn các ngươi chôn cùng!"
"Ngươi cái đồ ngốc %..."
Tiếng mắng của Quan rực rỡ đột nhiên biến mất, biến thành tiếng rên rỉ thống khổ: "Ách... Ặc..."
Có thể là do Quan rực rỡ mắng quá khó nghe, Trần Nghĩa lúc này chỉ muốn giết chết Quan rực rỡ, những người khác giành được càng nhiều thời gian thở dốc.
Thẩm Thập Cửu lấy ra một ống tiêm chứa chất lỏng màu xanh biếc, hướng phía trên đùi mình đâm vào.
Thẩm Thập Cửu chịu đựng sự thống khổ do dược tề mang đến, không dám làm ra động tĩnh quá lớn để Trần Nghĩa phát giác.
Sau cơn thống khổ chính là sự chữa trị cực nhanh, thân thể của hắn trong mấy giây đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, thậm chí còn tốt hơn trạng thái đỉnh phong.
【 dược tề cường hiệu khôi phục: Sử dụng dược tề này có thể khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trạng thái này kéo dài 20s, trong trạng thái đó không bị ảnh hưởng bởi hết thảy tổn thương. Nhưng xin chú ý, sau khi trạng thái kết thúc, tổn thương sẽ phản phệ gấp 3 lần. 】 【Giới hạn sử dụng: Xin đừng sử dụng đối với sinh vật phó bản.】 【Số lần sử dụng: 1】 Thân ảnh Thẩm Thập Cửu biến mất tại chỗ cũ.
Trần Nghĩa cảm giác được phía sau nguy hiểm, muốn nghiêng người tránh né thì đã không kịp, đao trong tay Thẩm Thập Cửu đã đâm vào thân thể hắn.
Thẩm Thập Cửu cảm giác đao cản lại bởi một vật cứng, không thể đâm vào thêm, hắn lập tức rút đao ra, biến mất ở sau lưng Trần Nghĩa.
【19s】 Trần Nghĩa muốn khống chế Thẩm Thập Cửu, nhưng hắn rất nhanh đã phát hiện Thẩm Thập Cửu hiện tại trạng thái rất tốt, mình không thể khống chế được hắn.
Chết tiệt...
Trần Nghĩa quay người vung quyền đánh vào không khí, lại quay người, lợi khí đang đâm về vị trí tim của hắn.
Trần Nghĩa không làm bất kỳ động tác gì, ngược lại chủ động đón đao tới.
Trong lòng Thẩm Thập Cửu dâng lên một tia bất ổn, nhưng đã không kịp rồi.
"Đang!"
"Ha ha ha!" Trần Nghĩa thừa cơ bắt lấy tay Thẩm Thập Cửu, "Ngươi cho rằng ta sẽ xuẩn như vậy, không bảo vệ tốt trái tim của mình sao?"
Thẩm Thập Cửu lập tức vung đao, thay đổi sách lược công kích vào mắt của hắn.
Mắt Trần Nghĩa rõ ràng là nhược điểm, hắn không thể không buông Thẩm Thập Cửu ra, tránh né công kích của Thẩm Thập Cửu.
Một cánh tay khác của Trần Nghĩa cũng bắt đầu đồng hóa, hắn che mắt yếu ớt của mình lại, trực tiếp dùng thân thể cứng rắn để đụng Thẩm Thập Cửu.
Dưới sự gia trì của dược tề, cho dù Thẩm Thập Cửu bị thương cũng không cảm thấy đau đớn, và sẽ lập tức hồi phục về trạng thái đỉnh phong.
"Bành!"
Thẩm Thập Cửu bị nắm đấm của Trần Nghĩa đánh bay ra ngoài, ngay trong khoảnh khắc chạm đất, thân ảnh Thẩm Thập Cửu đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bên tai Trần Nghĩa thoáng qua một ngọn gió, thân ảnh Thẩm Thập Cửu xuất hiện bên cạnh hắn.
【12s】 "Làm coong..."
"Xoẹt xẹt..."
Đao và đồng va chạm, không ngừng bắn ra tia lửa. Tốc độ di chuyển của Thẩm Thập Cửu rất nhanh, Trần Nghĩa có da sắt, hai người nhất thời không ai làm gì được ai.
Không còn thời gian...
Đúng lúc này, trong tiếng gió, Thẩm Thập Cửu bắt được một âm thanh, "Quần áo, y phục của hắn!"
Quần áo? Y phục...
Trần Nghĩa hiển nhiên cũng nghe thấy âm thanh đó, đáy mắt trào ra hận ý càng thêm mãnh liệt, "Chôn cùng, các ngươi đều phải cho ta chôn cùng..."
【8s】 Liễu Nhạn từ một bên khác nhào lên lưng Trần Nghĩa, giống như bạch tuộc khóa chặt hắn, kéo hắn ngã xuống đất.
Thẩm Thập Cửu lách người qua, thừa dịp Liễu Nhạn giữ chặt Trần Nghĩa, nhanh chóng vung đao cắt rách y phục trên người hắn.
Âm thanh quần áo bị xé khiến Trần Nghĩa hoảng loạn, lắc lắc thân thể muốn hất Liễu Nhạn ra.
【3s】 Hai người ngồi trên mặt đất lăn lộn, Thẩm Thập Cửu tận dụng mọi thứ vung đao xuống.
Trần Nghĩa tức giận đồng hóa Liễu Nhạn, nhưng hắn quên mất Liễu Nhạn đang khóa trên người mình, sau khi đồng hóa, cánh tay càng không thể uốn cong, khiến hắn càng không thể thoát được.
Quần áo bị rạch thành từng sợi, bị bóc ra khỏi thân Trần Nghĩa.
【2s】 Hai tay Trần Nghĩa lung tung bắt lấy tóc Thẩm Thập Cửu, ngón tay móc vào mắt của hắn, "Ta không thể chết, ta không thể chết, chết chính là bọn ngươi, là các ngươi! Ta chết cũng muốn các ngươi chôn cùng! Ha ha ha ha, cùng chết!"
"Xoẹt xẹt ——"
Mảnh vải cuối cùng bị giật xuống.
Mặt Trần Nghĩa cấp tốc đồng hóa, miệng mở ra không còn phát ra được âm thanh nào, cuối cùng đồng hóa chính là ánh mắt của hắn, hắn không cam lòng trừng mắt lên trời mà chết.
【0s】 Đếm ngược về không.
Ngón tay Thẩm Thập Cửu run lên, đao trong tay rơi xuống, đau đớn kịch liệt đánh tới, xương cốt trên người đứt từng khúc.
Cơ thể Liễu Nhạn khôi phục tri giác, hắn đẩy đồng nhân đang đè trên người mình ra, "Thẩm Thập Cửu ngươi không sao chứ?"
"Không..." Thẩm Thập Cửu phun ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Quan rực rỡ? Quan rực rỡ!"
Liễu Nhạn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia, Ninh Phồn và Phong Trường Đình đang cố gắng đánh thức Quan rực rỡ nhưng đáng tiếc người sau không có bất cứ động tĩnh gì, ngay cả nhịp tim cũng đã mất.
Cuối cùng Trần Nghĩa vẫn mang đi một người...
...
...
Ngân Tô đi ăn điểm tâm, đi đến bên ngoài khu bình chọn, Đại Lăng hấp tấp chạy trở về. Nàng trả bình không cho Ngân Tô, "Tỷ tỷ, đều cất kỹ rồi."
Ngân Tô cất bình đi, "Không có ai phát hiện chứ?"
Đại Lăng thẳng lưng, cực kỳ kiêu ngạo: "Đương nhiên không, ta cẩn thận lắm."
"Rất tốt."
Ngân Tô phất tay đuổi Đại Lăng đi, dắt tay một đồng nhân muốn đi hướng khác đi vào trong sân.
Khu bình chọn là nơi nhà máy dùng để mở đại hội, có một sân khấu rất lớn, trên sân khấu còn có một chiếc đồng hồ, lúc này đang chậm rãi nhảy số.
Trên sàn diễn đứng sừng sững vô số đồng nhân.
Đa phần trong số họ còn không có một hình dạng hoàn chỉnh, như những con đồng nhân bị vứt bỏ nhặt trong đống rác.
Một số ít còn giữ được sự hoàn chỉnh nhưng đáng tiếc hình ảnh thô ráp, không có chút mỹ cảm nào.
Một vài cái được làm khá hoàn hảo, nhưng chỉ có thần vận, không có linh hồn, đứng trên sàn diễn vẫn là một vật chết.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận