Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1033: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (35) (length: 7985)

"Ta thấy hắn chính là hướng hướng này mà đi." Dương Khải Phong nhìn xung quanh, vẻ mặt căng thẳng chỉ hướng con đường.
Tống Vạn Lỵ nhìn về phía hướng mà Dương Khải Phong chỉ, bên kia là khu làm việc...
Dương Khải Phong chỉ không phải văn phòng của người khác, mà là của bác sĩ Cố.
Vị bác sĩ Cố kia... Dường như không có sức sát thương lớn gì, luôn tỏ ra hòa nhã.
Nhưng vị bác sĩ này, thời gian gần đây lại xuất quỷ nhập thần, hễ thấy ai trong bọn họ lạc đàn liền tiến lên bắt chuyện, vòng vo tam quốc hỏi họ có muốn sửa đổi phương án hay không.
Đều biết phương án sửa đổi có vấn đề, ai còn đi sửa?
Vừa rồi, sau khi tách ra với Ngân Tô, họ định đi tìm những người khác để tụ tập lại.
Ai ngờ vừa lên lầu đã thấy y tá canh giữ ở cửa ra vào.
Rõ ràng những y tá kia muốn ôm cây đợi thỏ.
Nên họ định tìm một nơi an toàn trước, đúng lúc này Lỗ Kiến Quốc đột nhiên biến mất.
Dương Khải Phong vừa quay đầu đã phát hiện Lỗ Kiến Quốc trực tiếp đi xuống lầu dưới.
Hắn gọi Lỗ Kiến Quốc, đối phương hoàn toàn không phản ứng.
Gọi thêm vài tiếng nữa mà vẫn không thấy ai đáp lời, Dương Khải Phong liền biết có chuyện chẳng lành.
"Chúng ta có nên vào không?" Phạm Hân hỏi.
Đinh Nhân có chút do dự: "Không thể không quản chứ..."
Phạm Hân lý trí nhưng lạnh lùng nói: "Theo như lời Dương Khải Phong thì Lỗ Kiến Quốc rất có thể đã bị ô nhiễm rồi, bây giờ dù có vào, khả năng cứu được hắn cũng không cao, ngược lại có thể khiến chúng ta lâm vào nguy hiểm."
Đinh Nhân: "..."
Lời Phạm Hân nói đúng sự thật.
Mọi người cũng không phải đồng đội vào sinh ra tử, không cần phải vì người khác mà mạo hiểm lớn như vậy.
Đinh Nhân nhất thời không nói gì.
Mọi người nhìn về phía Tống Vạn Lỵ, chờ nàng quyết định.
Da đầu có chút run lên, Tống Vạn Lỵ hít một hơi, đưa ra một quyết định công bằng: "Bỏ phiếu đi."
Đề nghị này nhận được sự tán thành của mọi người.
Kết quả bỏ phiếu rất nhanh được đưa ra.
Tất cả đều quyết định không đi cứu Lỗ Kiến Quốc.
Ngay khi họ chuẩn bị rời đi, cửa phòng làm việc của bác sĩ Cố đột nhiên mở ra.
Mấy người vô thức trốn vào góc khuất.
Lỗ Kiến Quốc từ bên trong đi ra, bác sĩ Cố đứng ở cửa, trên mặt vẫn mang nụ cười ôn nhu ấm áp.
Ánh mắt bác sĩ Cố từ trên người Lỗ Kiến Quốc chuyển sang chỗ ẩn nấp của các người chơi, ánh mắt có chút lóe lên, sau đó quay người chậm rãi đóng cửa phòng lại.
Mấy người thở phào nhẹ nhõm.
Lỗ Kiến Quốc thì đã đi về phía lối thoát hiểm.
Tống Vạn Lỵ thấy bác sĩ Cố quay về phòng liền lập tức lên tiếng: "Theo sau."
Những người khác cũng không có ý kiến, nhanh chóng theo sau.
"Lỗ Kiến Quốc... Lỗ Kiến Quốc..."
"Lỗ Kiến Quốc cậu có nghe thấy không?"
Lỗ Kiến Quốc dường như không nghe thấy tiếng bọn họ, ngoan ngoãn đi về phía trước.
Gọi mấy lần đều không có ai trả lời, Tống Vạn Lỵ ra hiệu cho những người khác, cùng nhau nhanh chóng đuổi theo.
Phạm Hân tóm được Lỗ Kiến Quốc, Lỗ Kiến Quốc bị ép dừng lại, thân thể cũng chậm rãi xoay người lại.
"Ngươi không có..."
Tống Vạn Lỵ im bặt.
Họ trông thấy trước ngực Lỗ Kiến Quốc đỏ một mảng, vị trí trái tim thì trống rỗng.
Trái tim của hắn không còn!
Phạm Hân vô thức buông tay, những người khác cũng vội vàng dừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm Lỗ Kiến Quốc.
"Đông!"
"Phù phù phù..."
Lỗ Kiến Quốc theo cầu thang lăn xuống, ngã xuống trên chiếu nghỉ ở tầng dưới.
Nhịp tim Tống Vạn Lỵ cũng đập phù phù phù mấy lần, có chút cứng đờ quay đầu nhìn về phía những người khác.
Trái tim Lỗ Kiến Quốc không thấy, chắc chắn có liên quan đến bác sĩ Cố.
Thế nhưng Lỗ Kiến Quốc đã đắc tội thứ gì chứ...
"Móa!"
Dương Khải Phong đột nhiên chửi nhỏ một tiếng.
Chỉ thấy trên chiếu nghỉ, tay Lỗ Kiến Quốc động, chống đất từ từ ngồi dậy, không quen vặn vẹo cổ mấy lần, sau đó ngẩng đầu nhìn lên phía trên.
Mặt Lỗ Kiến Quốc không cảm xúc, đôi mắt không thấy nửa điểm ánh sáng, như một cái hố đen.
Lỗ Kiến Quốc nhìn chằm chằm bọn họ, hai tay chống đất đứng lên, trên mặt đột nhiên lộ ra nụ cười nhe răng, trực tiếp chống bậc thang leo lên phía trên.
Tốc độ của Lỗ Kiến Quốc cực nhanh, hai mươi mấy bậc thang, thoáng chốc đã leo lên.
Dương Khải Phong nhấc chân đạp về phía vai Lỗ Kiến Quốc, kết quả căn bản không đạp trúng, ngược lại còn bị bắn ra.
Lỗ Kiến Quốc tứ chi chạm đất, nhảy xuống người Dương Khải Phong như nhện.
Dương Khải Phong vốn dĩ chưa đứng vững, lúc này lại càng không tránh kịp, trực tiếp bị Lỗ Kiến Quốc nhào xuống mặt đất.
"A!"
Lỗ Kiến Quốc cắn một phát vào vai Dương Khải Phong.
Tất cả chuyện này diễn ra quá nhanh, người gần Dương Khải Phong nhất là Đinh Nhân đã kịp phản ứng, liền vội vàng kéo Dương Khải Phong ra khỏi miệng Lỗ Kiến Quốc.
Lỗ Kiến Quốc bị Phạm Hân và Tống Vạn Lỵ hợp sức đánh xuống dưới cầu thang.
Nhưng Lỗ Kiến Quốc hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, vừa ngã đã lập tức xoay người đứng dậy, mấy lần đã bò trở lại chỗ họ.
Dù bọn họ gây ra cho Lỗ Kiến Quốc vết thương nghiêm trọng đến đâu, Lỗ Kiến Quốc vẫn có thể đứng dậy được.
Tống Vạn Lỵ ném ra một đạo cụ định thân, cố định Lỗ Kiến Quốc, "Đi mau... Mau đi!"
Mấy người lập tức mở cửa thoát hiểm chạy ngược trở lại.
Dương Khải Phong và Phạm Hân chạy trước, Tống Vạn Lỵ và Đinh Nhân đi sau cùng.
Bốn người chạy hết tốc lực trên hành lang, phía sau là Lỗ Kiến Quốc ngực trống rỗng, chạy loạn xạ nhưng tốc độ lại cực nhanh đuổi theo.
"Thang máy!" Dương Khải Phong trông thấy thang máy, vừa định đi vào, lại phát hiện số thang máy đang nhảy lung tung, liền giật mình.
Có cái gì đó ở trong thang máy...
"Đi bên kia." Phạm Hân chỉ vào phía trước: "Bên kia còn một lối thoát hiểm nữa."
Phạm Hân dẫn đầu chạy về phía đó, Dương Khải Phong vội vàng đuổi theo.
Phạm Hân đẩy cửa thoát hiểm, đâm thẳng vào bóng tối, đụng vào một thân thể ấm áp.
Phạm Hân khẽ giật mình, Dương Khải Phong ở ngay sau nàng, phía trước không thể có ai mới đúng...
Vậy người này là ai?
Trong đầu Phạm Hân hiện lên ý nghĩ này, nhưng động tác không hề chậm trễ, trực tiếp vung quyền đánh tới.
Phạm Hân đấm hụt, người đứng trước mặt biến mất... Không, không biến mất, nó xuất hiện ở sau lưng nàng.
"Tại sao ngươi lại muốn tổn thương ta?" Một giọng nói xa lạ vang lên bên tai Phạm Hân.
Phạm Hân: "???"
Cái quái gì vậy?
Phạm Hân xoay người lại tung thêm một đấm nữa, nhưng lần này vẫn rơi vào khoảng không.
Lúc này cô đã quen với bóng tối, cũng nhìn rõ người đối diện, là một người đàn ông.
Nhưng mà...
Hắn không có mặt!
"Không phải ngươi nói thích ta sao? Thích đến mức nguyện ý vì ta mà thay đổi sao? Sao bây giờ lại muốn tổn thương ta?"
Giọng nói người đàn ông ai oán và đau khổ.
Phạm Hân: "..."
Phạm Hân rất nhanh đã kịp phản ứng người đàn ông đột ngột xuất hiện này là chuyện gì xảy ra.
Lúc nhập viện, trong lúc kiểm tra ở chỗ bác sĩ Cố, hắn đã hỏi hai câu hỏi —— Vì sao muốn thay đổi.
Nguyện ý hy sinh bao nhiêu cho sự thay đổi đó.
Nàng làm sao biết vì sao lại muốn thay đổi, nàng vốn không muốn thay đổi, nhưng không trả lời thì lại không được, nên chỉ có thể bịa một lý do...
Đây là cụ thể hóa nguyên nhân mà họ muốn thay đổi sao?
Vậy nếu như chỉ nói muốn thay đổi cho đẹp thì sẽ tượng hóa ra cái gì chứ?
"Có phải là ngươi không thích ta nữa rồi không?"
Giọng nói đó lại lần nữa vang lên bên tai Phạm Hân, nàng vội vàng gạt bỏ những suy nghĩ khác, chuyên tâm đối phó với cái nguyên nhân thay đổi thành hình đột ngột trước mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận