Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 320: Thị trấn ma quỷ (17) (length: 7726)

"Đường Tây... Ở ngay bên đường Tây kia, chỉ có cha xứ ở đó thôi, ngài cứ đến xem sẽ biết nhà ai."
Đường Tây...
Ngân Tô đi về phía bên đó, bên đó cũng là khu dân cư, nhưng mà hoang phế còn triệt để hơn.
Nàng biết đại khái nhà của cha xứ là nhà nào.
Ngân Tô hỏi xong lại tự nghĩ tự nói, còn cổ vũ người hầu: "Vậy sau này cố gắng làm việc cho tốt, hy vọng ngươi lợi hại hơn bọn họ, trở thành một quản gia ưu tú."
Người hầu: "..."
Ngân Tô đi đến trước cửa, lúc sắp mở cửa thì đột ngột quay đầu, "À phải rồi, nàng nhờ ta chuyển lời cho người dân ở thị trấn nhỏ."
Mắt người hầu đẫm lệ, vô thức ngước nhìn về phía Ngân Tô, trong tầm mắt mơ hồ, khóe môi nữ sinh đứng ở cửa nở một nụ cười.
Trong căn phòng chìm trong hôn mê, bóng hình nữ sinh dường như bị hư hóa, như một loại tồn tại kinh khủng không thể nói thành lời.
Một lúc sau, người hầu mới thốt ra được một chữ từ cổ họng: "... Ai?"
Ngân Tô chỉ cười, không trả lời câu hỏi của nàng, rồi nói tiếp: "Nàng nói ta sẽ giết các ngươi như cái cách các ngươi đã giết ta."
Con ngươi người hầu từ từ giãn to, vốn dĩ mặt đã tái nhợt nay càng thêm trắng bệch, môi run rẩy không còn hình dạng.
Nói xong, Ngân Tô không cần biết người hầu phản ứng thế nào, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.
Nàng vừa mở cửa, liền phát hiện mấy người đang đứng trước cửa.
"Giật mình hết cả hồn." Ngân Tô nói vậy thôi, nhưng bất kể giọng điệu hay biểu cảm đều không hề có vẻ sợ hãi.
Nàng cẩn thận đóng cửa phòng lại, nhìn ba người đối diện đang cảnh giác lùi lại vì sự xuất hiện đột ngột của mình: "Các ngươi đứng đây làm gì?"
Ôn Thần Hạo vừa mới nhìn rõ người hầu quỳ rạp dưới đất, trông có vẻ chưa c·h·ế·t.
"Chúng ta ở dưới lầu thấy ngươi kéo lê người hầu kia, thấy vậy nên..." Ôn Thần Hạo không hề nói là bọn họ nghi ngờ cô đang h·à·n·h h·ạ người hầu.
Ngân Tô: "Các người tốt bụng ghê, ngay cả NPC cũng quan tâm."
Ôn Thần Hạo: "..."
"Vậy các ngươi cứ từ từ quan tâm nhé, ta không làm phiền nữa."
Ba người kia không dám cản trở kẻ đ·i·ê·n này, nhìn Ngân Tô đi về phía hành lang, đẩy cửa bước vào, rồi cánh cửa phòng khép lại.
Ôn Du thở phào một hơi: "Người hầu kia bị cô ta g·i·ế·t rồi sao?"
"Chưa đâu." Ôn Thần Hạo đáp: "Lúc mở cửa vừa nãy, tớ thấy cô ta vẫn còn sống."
"Kẽo kẹt..."
Cửa phòng lại lần nữa mở ra.
Người hầu mắt đỏ hoe, thấy có người ở bên ngoài, vội vàng cúi đầu gọi: "Cô An Ni Nhã, các người đây là?"
An Vân giải thích: "Ông nội tôi mới mất, họ tới an ủi tôi."
Người hầu không hỏi gì thêm: "Vậy thôi. Nếu không có chuyện gì, tôi có việc đi trước."
An Vân gật đầu, người hầu nhanh chân rời đi, sau đó thì chạy thẳng.
Đợi người hầu xuống lầu, Ôn Thần Hạo nói: "Nhân lúc này chúng ta lục soát trang viên đi, xem có tìm được manh mối gì Wales để lại không."
Hôm nay họ đã tìm được một vài thứ, Wales là người giàu nhất trong thị trấn nhỏ này, lại còn sống rất lâu, chắc chắn ông ta biết về chuyện lời nguyền.
Ôn Thần Hạo cũng không trì hoãn thêm thời gian nữa: "Đi thôi."
...
Ngân Tô đứng cạnh cửa sổ, nhìn người hầu lấm lét nhìn xung quanh rồi chạy về phía cổng lớn trang viên, cô ta còn cố ý liếc nhìn căn phòng của Ngân Tô, không thấy gì bất thường liền mở cổng trang viên chạy đi.
Quản gia đời thứ ba có lẽ không biết rõ tình hình giáo đường, nhưng chắc chắn cô ta biết lời nguyền và ả ta là cái gì.
Không biết người hầu đang chạy trốn hay là đi báo tin cho những cư dân khác nữa.
Ngân Tô hy vọng cô ta đi báo tin cho cư dân khác, để cả thị trấn NPC đều sống trong sự sợ hãi trước cuộc báo thù sắp đến của TA...
Thế thì có ý nghĩa hơn nhiều.
Cùng một thế giới, không thể chỉ có người chơi lo lắng thấp thỏm, như thế thì không công bằng!
Vì muốn giữ gìn sự công bằng trong trò chơi, đại thiện nhân Tô cảm thấy mình nên làm gì đó, để NPC thêm hoảng sợ và run sợ... Ví dụ như g·i·ế·t cha xứ.
Ngân Tô đã lên kế hoạch xong, quyết định tối nay sẽ g·i·ế·t thần cha.
" " Thế nhưng mà, tân quản gia chưa có cho cô bữa trưa.
Quản gia chạy trốn mất rồi, Ngân Tô đành phải tự xuống nhà bếp kiếm chút đồ ăn.
Ngân Tô ăn tạm cho xong bữa, rồi tìm đến phòng chứa đồ của trang viên, phòng đã khóa, nhưng cô đã xin chìa khóa từ vị quản gia trước đó rồi, nên dễ dàng mở cửa đi vào.
Trong phòng chứa rất nhiều đồ, nhưng đều là những vật dụng bình thường. Ngân Tô lục tìm, tìm thấy mấy cái bàn chải.
Ngân Tô cầm bàn chải ra ngoài, vừa đúng lúc gặp An Vân và Ôn Du từ một căn phòng đi ra.
Wales là người châm ngòi cho phó bản này, chắc chắn trang viên của ông ta có bí mật, nên việc người chơi đi tìm manh mối là điều rất bình thường.
"Cô... Cô có chìa khóa trang viên?" Ôn Du nhìn chuỗi chìa khóa trên tay Ngân Tô, dù sợ cô nhưng vẫn phải lên tiếng hỏi.
"Ừ." Ngân Tô nhìn chìa khóa trong tay: "Ta là cháu gái Wales, có chìa khóa trang viên không phải là chuyện rất bình thường sao?"
"..."
Ôn Du vô thức nhìn sang An Vân, đầy vẻ nghi hoặc và kỳ quái.
Chẳng phải cô cũng là cháu gái của Wales sao? Tại sao lại không có chìa khóa?
An Vân đương nhiên là không có chìa khóa, nhưng cô ấy đã đoán được nguồn gốc của nó, nhỏ giọng nói: "Hôm qua quản gia bị cô ta đuổi ra khỏi trang viên, chắc là đoạt từ chỗ quản gia."
Đoạt? Đoạt của quản gia? Lại còn đoạt trực tiếp? Không xảy ra chuyện gì sao? Đầu Ôn Du đầy dấu chấm hỏi, "Vậy chúng ta có nên hỏi cô ta không?"
An Vân suy nghĩ một chút, rồi lên tiếng hỏi: "Cô Tô, cô có chìa khóa thư phòng không?"
Bọn họ đã tìm khắp nơi rồi, phần lớn các phòng đều không có gì, cả phòng ngủ của Wales cũng chẳng có manh mối gì hữu ích.
Chỗ duy nhất mà họ chưa mở được là thư phòng của Wales.
Cho nên họ nghĩ phải có chìa khóa mới mở được thư phòng... Nhưng họ tìm đến tận chỗ để linh hồn của Wales, cũng không tìm thấy chìa khóa.
Hai người hầu trong trang viên thì chẳng thấy tăm hơi đâu...
Trong cả trang viên chỉ còn mỗi xác c·h·ế·t với bọn họ.
Rồi thì các cô gặp được Ngân Tô vừa bước ra từ phòng chứa đồ, còn đang cầm chìa khóa.
Ngân Tô tìm kiếm trong chùm chìa khóa kia, trên mỗi chiếc đều có khắc chữ để phân biệt, "Có."
Ôn Du mừng rỡ: "Vậy có thể cho chúng ta mượn được không?"
Ngân Tô cười khẽ, "Sao ta lại phải cho các ngươi mượn?"
Ôn Du: "..."
"Cô Tô, chỉ cần cô bằng lòng cho chúng tôi mượn chìa khóa, nếu trong thư phòng tìm được manh mối, chúng tôi sẽ chia sẻ cho cô." Ôn Thần Hạo từ phía sau bước lên.
"Thế thì tính là gì? Ta tự mình tìm chẳng được sao?"
"..."
Chìa khóa đang ở trong tay cô ta, cô ta muốn vào thư phòng tìm kiếm manh mối quá dễ dàng đi.
Đúng lúc Ôn Thần Hạo đang nghĩ nên dùng giao dịch gì để thuyết phục cô, Ngân Tô lại lên tiếng trước: "Tối nay các ngươi giúp ta một việc đi."
Ôn Thần Hạo cũng không dám tùy tiện đồng ý, ai biết cô ta muốn nhờ vả chuyện gì chứ?
Vả lại, cô ta cần người khác giúp đỡ sao?
Ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, cô ta đã để lại trong lòng mọi người ấn tượng khó phai rồi, sau này thì những hành động của cô ta lại càng đáng sợ hơn.
Trước đây cô ta luôn đơn độc một mình, căn bản là chẳng hề quan tâm tới người chơi bọn họ.
Rốt cuộc thì là chuyện gì, mà cần tới bọn họ giúp đây?
—— Hoan nghênh đến địa ngục của ta —— Cuối tháng rồi các bảo bối! Mau vote nguyệt phiếu nào~~ Ý tưởng chương [ đọc tệ 520] rút thăm:
【 Nói chuyện cùng ai 】 A Diêu xa 【Kỹ năng của bạn 】 Tinh Hà rực rỡ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận