Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 355: Xuất khẩu chỉ có một cái (4) (length: 15882)

【Thổi nổ hết tất cả bóng bay】 Ngân Tô vừa xuống đã nhìn thấy dòng chữ trên tường, bên tường có một cái bàn, trên mặt bàn bày một túi bóng bay.
Một túi bóng bay to như vậy mà thổi nổ hết, miệng có chịu nổi không?
Ngân Tô kiểm tra những quả bóng bay kia, hiện tại không thấy có gì bất thường, nhưng đến lúc thổi thì có vấn đề gì không thì không ai biết.
Người chơi phản nghịch kiểm tra xong bóng bay, cũng không có ý định thổi, tiện tay ném về trên bàn, bắt đầu đi dạo quanh tầng này.
Có lẽ do vừa bị dạy dỗ, quái vật sợ hãi, Ngân Tô đi dạo vài phút mà không có chuyện gì xảy ra.
Quái vật không xuất hiện, Ngân Tô cũng không tìm được cầu thang đi lên tầng tiếp theo.
Tốt thôi.
Quái vật đây là muốn bỏ mặc nàng ở đây thôi!
Ngân Tô ấn cổ sang trái sang phải, sau đó rút ống thép ra, đi về phía một mặt tường.
. . .
. . .
Tưởng phụ mặt trắng bệch, tay cầm dao còn đang run rẩy.
Loan Thiến và Thôi Nhiên sau khi Tưởng mẫu chết cũng chỉ liếc nhau, không có biểu hiện quá ngạc nhiên, cũng không trách móc Tưởng phụ.
Tuy đây không phải là phó bản thật sự, nhưng đối với người bình thường mà nói, vào lãnh địa của quái vật tương đương với vào phó bản.
Người bình thường không vào game mà tiến vào lãnh địa quái vật thì càng dễ bị quái vật ô nhiễm.
Tưởng phụ rõ ràng đã bị quái vật ô nhiễm, mọi hành động của hắn chỉ là để chắc chắn có thể sống sót.
Loan Thiến tuy hiểu được hành vi của Tưởng phụ, nhưng vẫn nâng mức nguy hiểm của hắn lên, cũng kéo giãn khoảng cách với hắn.
Loan Thiến không muốn lãng phí thời gian, chỉ vào cầu thang xuất hiện, ra hiệu mọi người lên lầu.
Đằng sau chắc chắn vẫn còn cửa ải.
Bọn họ lên đến tầng hai, Tưởng phụ cầm dao đứng một bên, đôi mắt đảo qua đảo lại trên người những người khác, ánh mắt như con chuột già đang núp trong góc tối.
【Nói ra một chuyện mà ngươi hối hận nhất】 Hối hận...
Phó Kỳ Kỳ nhìn mấy chữ kia, trong đầu hiện lên đủ loại đoạn ký ức, nàng hối hận nhiều chuyện lắm...
"Có thể nói rồi." Thôi Nhiên lên tiếng.
Loan Thiến nhìn Phó Kỳ Kỳ và Tưởng phụ, nhanh chóng nói tình hình ở đây cho bọn họ nghe: "Trong lãnh địa quái vật, hễ quy tắc xuất hiện đều chính xác, nhất định phải tuân thủ hoàn toàn... Dù ta không dám đảm bảo tuân thủ quy tắc chắc chắn sẽ ra ngoài, nhưng không tuân thủ nhất định sẽ chết. Chết ở đây sẽ trực tiếp bị quái vật tiêu hóa hết, đến cơ hội ra ngoài cũng không có. Chúng ta nhất định phải tìm ra quái vật rồi giết nó, hai vị hiểu chưa?"
Tưởng phụ dường như không nghe Loan Thiến nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Phó Kỳ Kỳ, vừa sợ hãi vừa giận dữ: "Phó Kỳ Kỳ, là cô hại chết vợ tôi."
Tưởng phụ đổ cái chết của Tưởng mẫu lên đầu Phó Kỳ Kỳ.
Hắn giết vợ mình là bất đắc dĩ, bằng không thì hắn sẽ chết.
Nhưng tất cả chuyện này đều do Phó Kỳ Kỳ mà ra!
Là nàng!!
"Chú, chính chú giết dì mà." Phó Kỳ Kỳ ngước mắt lên, khuôn mặt bé bằng bàn tay, trắng như giấy, đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn Tưởng phụ, từng chữ nói: "Dì ấy bị chú giết chết."
Đột nhiên đối mặt với ánh mắt của Phó Kỳ Kỳ, Tưởng phụ không khỏi rùng mình.
Nữ sinh mặc chiếc váy trắng, khuôn mặt tái nhợt không biểu cảm, có vẻ cứng ngắc quái dị.
Tưởng phụ vô thức lùi lại nửa bước, càng siết chặt con dao trong tay.
Máu trên dao đã khô lại nhưng vẫn còn mùi máu tươi nồng đậm, mùi máu của vợ con hắn...
Nhưng Tưởng phụ nhanh chóng thoát khỏi cảm giác kỳ quái đó, mặt dữ tợn:
"Cô nói láo! Là cô! !! Đều tại cô nên chúng ta mới xuất hiện ở nơi quái quỷ này, bà ấy bị cô hại chết! Sao cô lại hẹn chúng tôi đến đây!
Cô định hại chết chúng tôi ở đây đúng không? Con trai tôi đáng thương chết vì cô, giờ cô còn muốn giết chúng tôi, ác độc thật!"
Loan Thiến: "..."
Thôi Nhiên: "..."
Bọn họ trước đây chỉ nghĩ ba người này quen nhau, có mâu thuẫn gì thôi, không ngờ lại là một vụ cẩu huyết như vậy!
Dù rất muốn hóng hớt chuyện bát quái, Loan Thiến vẫn hỏi trước vấn đề cấp bách hơn: "Cô Phó đúng không? Sao cô lại đến đây?"
Tòa nhà bỏ hoang này đã rất lâu rồi, bình thường căn bản không ai đến đây.
Phó Kỳ Kỳ: "Tôi muốn chết ở đây."
Quái vật trong game, người chơi lục đục, cuộc sống thì rối bời, nàng thật sự chịu không nổi nữa.
Nàng thà người chết lúc trước là mình còn hơn.
Sống chưa chắc đã là chuyện tốt.
Nhưng nàng không ngờ sẽ gặp phải tình huống như này... Đến chết cũng không được thanh thản.
"Hả?" Loan Thiến rõ ràng không ngờ nghe được câu trả lời như vậy.
Loan Thiến quan sát Phó Kỳ Kỳ, cô bé váy áo lấm tấm bụi, tuổi có vẻ không lớn, đôi mắt đáng lẽ phải tràn đầy sức sống nhưng lại toát lên vẻ tang thương cùng t·ử k·hí.
Loan Thiến nhớ lại những người chơi mình từng gặp.
Bọn họ từ phó bản sống sót ra, có may mắn sống sót nhưng không có tâm cảnh đủ mạnh, hoặc không vượt qua nổi ranh giới lương tâm và đạo đức nên chọn cách kết thúc tính m·ạ·n·g của mình ở thế giới thực tại.
"Cô ta muốn hại chết chúng ta! !!" Tưởng phụ chen ngang: "Cô ta đúng là đồ đàn bà độc ác, con trai tôi chắc cũng bị cô ta hại chết, nếu không thì dựa vào đâu mà cô ta còn sống ra? Còn con trai tôi thì không?!"
"Đủ rồi!" Loan Thiến quát lên: "Ông cho đây là tòa án à? Chúng ta đang biện minh ai đúng ai sai đấy hả!?"
Nàng không rõ tình hình của hai bên nên không thể nói ai đúng ai sai.
Nhưng so với Phó Kỳ Kỳ u ám đầy t·ử k·hí thì rõ ràng Tưởng phụ càng đáng ghét hơn.
Tưởng phụ có vẻ hơi sợ Loan Thiến và Thôi Nhiên, rụt cổ lại, nhưng vẫn không cam tâm lẩm bẩm: "Hay là mấy người là một hội với cô ta?"
Loan Thiến: "..."
Loan Thiến không rõ ân oán giữa bọn họ, nàng bây giờ cũng không có tâm tình đi tìm hiểu.
"Đừng lãng phí thời gian, làm chuyện chính trước đã." Loan Thiến nhìn đồng đội của mình: "Thôi Nhiên, anh nói trước đi, xem có nguy hiểm nào không."
"Được thôi." Thôi Nhiên không do dự chút nào, "Chuyện tôi hối hận nhất là không được gặp mẹ tôi lần cuối."
Xung quanh không có gì thay đổi, Loan Thiến nhìn sang Tưởng phụ: "Tiên sinh, đến lượt ông."
Tưởng phụ dù gì vẫn sợ Loan Thiến đang trang bị vũ khí, "Chuyện tôi hối hận nhất... Là đồng ý cho con trai tôi và Phó Kỳ Kỳ qua lại. Lúc trước tôi không nên đồng ý, nếu bọn họ không quen nhau thì con tôi cũng đâu có chết! Vợ tôi cũng không chết! Đây là chuyện tôi hối hận nhất!"
Vừa dứt lời, thân thể Tưởng phụ như bị điện giật, người bắt đầu co giật.
Tiếp tục run rẩy một phút, dòng điện biến mất, hai chân Tưởng phụ như nhũn ra không đứng nổi, ngã phịch xuống đất, nơi đũng quần dần dần bị chất lỏng làm sẫm màu.
Mùi hôi thối kỳ dị tràn ngập trong không khí.
Loan Thiến lạnh mặt nói: "Tiên sinh, đừng có nói dối!"
"Không có... Không có!" Tưởng phụ nói chuyện có hơi ngọng, "Tôi không nói dối mà..."
"Đây không phải chuyện ông hối hận nhất, nghĩ lại đi."
Chương 356: Lối ra chỉ có một (5) 2023-09-12 Tác giả: Mặc Linh "Năm đó không nghe người ta mua nhà trong thành... Ách Ách ư a a..."
Lần này Tưởng phụ ngồi cũng không yên, trực tiếp ngã co quắp trên mặt đất, mùi trong không khí càng khó ngửi hơn.
Thôi Nhiên: "Tiên sinh, chúng tôi không giúp được gì cho ông, chỉ có thể nói cho ông biết, số lần trả lời chắc có hạn, nếu ông cứ trả lời sai..."
Tưởng phụ bị điện giật hai lần liên tiếp, trong lòng vô cùng sợ hãi, run rẩy thốt ra mấy chữ: "Năm đó không cưới Trương Tiểu Hoa, con gái bà quả phụ ở thôn chúng ta."
Tưởng phụ nói xong cũng sợ sẽ bị điện giật nữa, nhưng chờ một lúc thì thấy không có gì như vừa nãy.
Chuyện này chôn giấu trong lòng Tưởng phụ rất nhiều năm, mỗi lần cãi nhau với Tưởng mẫu là hắn lại nghĩ đến, không ngờ nó lại là chuyện hắn hối hận nhất.
Lúc trước nếu hắn cưới Trương Tiểu Hoa thì bây giờ biệt thự có, xe sang có, du lịch khắp nơi là hắn rồi.
Tiếc là lúc trước hắn xem thường Trương Tiểu Hoa, cảm thấy mặt mũi của cô quá xấu.
Nhưng ai ngờ Trương Tiểu Hoa lúc ấy vừa nghèo vừa xấu giờ lại giàu có đến thế chứ!!
Loan Thiến nhìn sang Phó Kỳ Kỳ.
Nữ sinh bình tĩnh nói: "Tôi hối hận vì không cùng bạn trai chết ở trong phó bản."
Xung quanh không có phản ứng gì, thông qua.
Cuối cùng Loan Thiến nói: "Tôi hối hận ngày 15 tháng 9, đã không về nhà."
Thông qua.
Một chiếc chìa khóa hiện ra trước mặt bọn họ trên mặt đất, bên cạnh xuất hiện cầu thang đi lên.
Loan Thiến nhặt chìa khóa lên: "Đi thôi."
...
...
Trên lầu.
Ngân Tô cưỡng ép xé toạc tường, tìm được đường đến tầng tiếp theo.
Dưới lầu, chính giữa vẫn bày một cái bàn, phía trên có đủ loại màu vẽ và một pho tượng thạch cao trắng không hoàn chỉnh.
Dù không được tô màu, vẫn thấy rõ pho tượng là phiên bản nhỏ của nàng. Nhưng kỳ quái là tượng đá không có mắt, hốc mắt rỗng nhìn nàng, vừa quái dị vừa âm trầm.
【Tô màu cho tượng thạch cao】 Quy tắc của tầng này cũng rất đơn giản.
Ngân Tô vốn không hài lòng vì bản thân chưa hoàn mỹ cầm tượng đá lên, nhếch môi cười quái dị: "Xem ra cần phải móc mắt của chủ nhân ở đây lắp vào rồi."
Tạm thời không có mắt, Ngân Tô đành phải cất tượng đá, tiếp tục đi tìm đường.
Những bức tường này đều do sức mạnh của quái vật biến thành, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì tường cũng chẳng cản được ngươi.
Ngân Tô b·ạ·o l·ự·c đi xuống lầu, quái vật ẩn nấp trong bóng tối căn bản không dám lộ mặt.
Ngân Tô xuống lầu phát hiện tầng này đã có người.
Cầu thang đột nhiên xuất hiện, còn có người chui xuống khiến ai nấy đều căng thẳng.
Nhưng sau khi thấy rõ người đến, Loan Thiến nghi hoặc và cảnh giác: "Cô Lương, sao cô cũng vào đây rồi?"
Chẳng lẽ không phải do quái vật cố ý làm ra để mê hoặc họ sao?
Sau khi mở ra lãnh địa của quái vật thì người bên ngoài không vào được... Lẽ nào khi lãnh địa của quái vật mở ra, cô Lương đã ở trong phạm vi lãnh địa?
Ánh mắt của Ngân Tô đảo qua bọn họ, tùy tiện nói: "Các người đột nhiên mất liên lạc, tôi lo lắng nên vào xem thử."
Phó Kỳ Kỳ và Tưởng phụ đều ở đây, chỉ có Tưởng mẫu là không có.
Không có à?
Phó Kỳ Kỳ chỉ liếc nàng một cái rồi cúi đầu xuống, ngoan ngoãn như đóa hoa tàn úa sau mưa gió.
Nàng cũng không biết người xuất hiện lúc này là người mà mình đã gặp ở phó bản đầu tiên.
Tưởng phụ co quắp dưới đất, hai mắt ngơ ngác, người thì bẩn thỉu, không biết còn tưởng là vừa lăn lộn từ đống rác ra.
Loan Thiến tuy nghi ngờ Ngân Tô là giả nhưng cũng lo làm mích lòng nàng, "Tôi không có ý gì khác, chỉ là vì an toàn nên muốn xác nhận lại xem cô có đúng là cô không thôi. Ảnh xác thực của cô trước đó, có thể phiền cô đưa ra xem lại không?"
Lĩnh vực quái vật cũng không bài xích vật phẩm thế giới thực như trong game, Ngân Tô rất hợp tác lấy điện thoại di động ra, mở ảnh Nghiêm Nguyên Thanh gửi để xác thực.
Ảnh xác thực có lẽ do một đạo cụ nào đó làm ra, Loan Thiến sau khi xem xong thì đã xác nhận, hoàn toàn không nghi ngờ nó là do quái vật làm giả.
Xác nhận thân phận, Loan Thiến khẽ gật đầu: "Xin lỗi cô."
Ngân Tô thu lại điện thoại, không để ý nói: "Không sao, cẩn thận thì hơn."
Người chơi chi viện phái đến từ trên, có tính cách kỳ lạ, Ngân Tô lại dễ nói chuyện như thế khiến Loan Thiến thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà sao cô vào được đây?"
"Đi vào thôi."
"..."
Loan Thiến hiểu chuyện không hỏi lại, chắc cô ta có thủ đoạn đặc thù gì đó thôi.
Loan Thiến hướng cầu thang mà Ngân Tô đi xuống nhìn, nhưng mà cầu thang sau khi Ngân Tô xuống thì đã biến mất, bây giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn một bức tường bịt kín.
Loan Thiến đi đến chỗ của Ngân Tô, nói với nàng về chuyện xảy ra sau khi bọn họ vào và cái chết của Tưởng mẫu.
Ngân Tô đại khái hiểu rõ rồi: "Xem ra những cái mà quái vật đặt ra đều là những cửa ải đơn giản, chỉ cần không phạm quy thì tính nguy hiểm không cao."
Loan Thiến: "Trước mắt thì đúng là thế, nhưng..."
Loan Thiến ra hiệu cho Ngân Tô nhìn quy tắc của cửa này.
【Lần lượt nói ra những chuyện xấu mà mình đã làm, khi trên tường xuất hiện chữ X thì hãy tùy ý chọn một ly nước uống hết. Nếu như không chết thì chúc mừng ngươi, mời tiếp tục tham gia trò chơi, cho đến khi được phán định hợp lệ thì mới đến lượt người tiếp theo.】 Trên bàn cạnh tường bày 12 ly nước dùng một lần, bên trong chứa nửa ly nước trong.
Quy tắc lần này là dài nhất từ trước tới giờ, xuất hiện chữ X thì phải tùy ý chọn một ly nước uống hết, rõ ràng là một hình phạt.
Trò chơi trước không hề nói rõ sẽ có người chết.
Nhưng giờ quái vật trực tiếp nói cho ngươi biết, cửa này muốn có người chết.
Độ khó đã tăng lên.
Loan Thiến nhíu mày, nhìn sang Ngân Tô: "Cô Lương, cô có phát hiện dấu vết của quái vật không?"
Trên đường bọn họ đi tới căn bản không thấy con quái vật nào cả.
Trò chơi này có khi nào sẽ không có hồi kết không.
Đợi đến khi quái vật chế định quy tắc càng ngày càng nghiêm thì sớm muộn gì họ cũng phạm quy... Nếu không bắt được quái vật, bọn họ sẽ bị tiêu hao mà chết ở đây mất.
Ngân Tô: "Ừm, nhưng nó chạy mất rồi."
Loan Thiến không ngờ Ngân Tô đã thật sự gặp rồi mà quái vật còn chạy thoát được, quái vật này khó đối phó vậy sao? Nó chỉ là một quái vật cấp B thôi mà...
Chỉ là lĩnh vực này của quái vật có hơi phiền phức, bọn họ ở trong lĩnh vực thì bị hạn chế các kiểu nên không dễ phát huy thôi.
Nhưng chỉ cần tìm được quái vật thì sẽ không quá khó đối phó.
"Vậy cô có cách khác để rời khỏi đây không?" Người bên ngoài chắc hẳn cũng đang nghĩ cách giải quyết quái vật, nhưng họ cũng không thể ngồi chờ chết, mỗi cửa đều có giới hạn thời gian.
Ngân Tô không trả lời câu hỏi này, chỉ hất cằm về phía dòng chữ máu trên tường: "Trò chơi này có vẻ không có ý gì mấy, chơi vậy thôi."
Lúc nàng một mình thì con quái vật đó không chịu ló mặt ra.
Bây giờ đông người thế này, nó dù gì cũng phải xuất hiện thôi chứ? Chỉ cần nó dám ra mặt thì lần này không đào mắt nó thì thôi.
Hừ hừ...
Ngân Tô nghĩ đến đây liền cười lên.
Loan Thiến bất giác nhìn thấy nụ cười âm trầm của Ngân Tô, cả người lạnh toát.
Loan Thiến xoa mu bàn tay tự dưng nổi da gà, vội dời ánh mắt đi.
Loan Thiến nghĩ Ngân Tô chắc cũng không còn cách nào khác nên chỉ có thể tổ chức mọi người chơi trò này trước, để đề phòng trò chơi hết giờ, ai nấy cũng đều bị phạt.
Phạm vi chuyện xấu có thể lớn hoặc nhỏ, bọn họ cũng không chắc quái vật muốn nghe chuyện xấu kiểu gì. Nên Thôi Nhiên nói trước về việc khi còn nhỏ thả chạy con thỏ của nhà hàng xóm, lừa hàng xóm nói là nó bị xe cán chết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận