Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 356: Xuất khẩu chỉ có một cái (5) (length: 8125)

"Năm đó không nghe người trong thành mua nhà... Ách Ách ư a a..."
Tưởng phụ lúc này ngồi cũng không yên, trực tiếp co quắp ngã xuống đất, trong không khí mùi càng khó ngửi hơn.
Thôi Nhiên: "Tiên sinh, chúng tôi không giúp được gì cho ngài, chỉ có thể nói cho ngài, đáp lại hẳn là có số lần hạn chế, nếu như ngài tiếp tục trả lời sai..."
Tưởng phụ liên tiếp bị điện giật hai lần, trong lòng sợ hãi vô cùng, run rẩy gạt ra mấy chữ: "Năm đó không cưới con gái của bà quả phụ Trương Tiểu Hoa ở thôn chúng ta."
Tưởng phụ nói xong cũng rất sợ lại bị điện giật, nhưng hắn chờ một lát, p·h·át hiện không có bị điện giật như vừa rồi.
Chuyện này chôn ở đáy lòng Tưởng phụ rất nhiều năm, mỗi lần c·ã·i nhau với Tưởng mẫu hắn đều sẽ nhớ đến, không ngờ chuyện này lại là điều hối h·ậ·n nhất của hắn.
Nếu lúc trước hắn lấy Trương Tiểu Hoa, hiện tại ở biệt thự, lái xe sang, đi du lịch khắp thế giới chính là hắn.
Đáng tiếc lúc trước hắn không coi trọng Trương Tiểu Hoa, cảm thấy dung mạo của nàng quá x·ấ·u.
Nhưng ai có thể ngờ Trương Tiểu Hoa lúc ấy vừa x·ấ·u vừa nghèo lại có thể p·h·át đạt! !
Loan T·h·iến nhìn về phía Phó Kỳ Kỳ.
Nữ sinh bình tĩnh nói: "Ta hối h·ậ·n không cùng bạn trai cùng c·h·ế·t ở phó bản."
Bốn phía không có phản ứng, thông qua.
Loan T·h·iến cuối cùng nói: "Ta hối h·ậ·n ngày 15 tháng 9, chưa về nhà."
Thông qua.
Một cái chìa khóa xuất hiện trước mặt bọn họ tr·ê·n mặt đất, bên cạnh xuất hiện cầu thang thông lên tr·ê·n.
Loan T·h·iến nhặt chìa khóa lên, "Đi thôi."
...
Tr·ê·n lầu.
Ngân Tô cưỡng ép xé 'tường', tìm được thông đạo đến tầng tiếp theo.
Giữa lầu dưới vẫn bày một cái bàn, tr·ê·n đó có đủ loại t·h·u·ố·c màu và một tượng thạch cao không có màu.
Tuy không có màu, nhưng vẫn có thể thấy tượng thạch cao chính là phiên bản thu nhỏ của nàng. Nhưng kỳ quái là, tượng đá không có tròng mắt, hốc mắt t·r·ố·ng rỗng 'chằm chằm' vào nàng, quỷ dị và âm trầm.
【 Tượng thạch cao cao cấp 】 Quy tắc ở tầng này cũng rất đơn giản.
Không hài lòng vì mình không hoàn hảo, Ngân Tô cầm tượng đá lên, nhếch miệng cười quái dị: "Xem ra phải móc tròng mắt của chủ nhân nơi này xuống để lắp vào rồi."
Tạm thời không có tròng mắt, Ngân Tô đành cất tượng đá đi, tiếp tục tìm đường.
Những bức tường này đều là do sức mạnh của quái vật tạo thành, chỉ cần thực lực của ngươi đủ mạnh, tường cũng không cản được ngươi.
Ngân Tô b·ạ·o· ·l·ự·c xuống lầu, quái vật núp trong bóng tối căn bản không dám lộ mặt.
Ngân Tô xuống lầu p·h·át hiện tầng này đã có người.
Cầu thang đột ngột xuất hiện, lại có thêm một người đến, mọi người ở đây đều có chút khẩn trương.
Nhưng khi thấy rõ người đến, Loan T·h·iến nghi hoặc nhưng vẫn cảnh giác: "Lương tiểu thư, sao ngài cũng vào đây rồi?"
Chẳng lẽ đây không phải quái vật cố tình tạo ra để mê hoặc bọn họ?
Sau khi mở lĩnh vực quái vật, người bên ngoài không vào được... Chẳng lẽ khi lĩnh vực quái vật mở ra, Lương tiểu thư đã ở trong phạm vi của lĩnh vực rồi?
Ánh mắt Ngân Tô đảo qua người bọn họ, tùy tiện nói: "Mọi người đột nhiên mất liên lạc, ta lo lắng cho mọi người nên vào xem."
Phó Kỳ Kỳ và Tưởng phụ đều ở đây, nhưng không thấy Tưởng mẫu đâu.
Không có à?
Phó Kỳ Kỳ chỉ liếc nhìn nàng một cái rồi cúi đầu xuống, an tĩnh như một nụ hoa bị gió mưa t·à·n p·h·á.
Nàng không hề biết, người vừa xuất hiện, chính là người nàng đã gặp ở phó bản đầu tiên.
Tưởng phụ ngồi co quắp dưới đất, hai mắt ngơ ngác, người thì bẩn thỉu, không biết còn tưởng hắn lăn qua đống rác.
Tuy Loan T·h·iến nghi ngờ Ngân Tô là thật hay giả, nhưng cũng lo mạo phạm đến nàng, "Ta không có ý gì khác, chỉ là vì an toàn nên cần x·á·c định xem ngài có đúng là ngài không. Ảnh xác thực của ngài lúc trước, có thể chiếu lại xem một chút không?"
Lĩnh vực quái vật cũng không bài xích đồ vật của thế giới thực giống như trò chơi, Ngân Tô rất hợp tác lấy điện thoại ra, lật ra ảnh xác thực mà Nghiêm Nguyên Thanh đã gửi cho nàng.
Ảnh xác thực kia có lẽ được chế tác bằng một loại đạo cụ nào đó, Loan T·h·iến xem xong liền x·á·c nh·ậ·n, hoàn toàn không nghi ngờ đó là quái vật bắt chước.
X·á·c định thân ph·ậ·n, Loan T·h·iến khẽ gật đầu: "Xin lỗi."
Ngân Tô thu điện thoại, không để ý nói: "Không sao, cẩn t·h·ậ·n thì không sai."
Người chơi được phái từ tr·ê·n tới, có người tính tình kỳ quái, Ngân Tô lại dễ nói chuyện như vậy, Loan T·h·iến cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng mà ngài vào bằng cách nào?"
"Đi vào."
"..."
Loan T·h·iến rất hiểu chuyện, không hỏi thêm, có lẽ cô ta có t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n đặc biệt nào đó thì sao.
Loan T·h·iến nhìn cầu thang ở phía sau lưng Ngân Tô, nhưng khi Ngân Tô đi xuống rồi thì cầu thang liền bắt đầu b·iế·n m·ấ·t, bây giờ đã b·iế·n m·ấ·t hoàn toàn, chỉ còn lại bức tường kín mít.
Loan T·h·iến đi đến bên cạnh Ngân Tô, kể cho nàng nghe chuyện đã xảy ra sau khi bọn họ đi vào và việc Tưởng mẫu đã c·h·ế·t.
Ngân Tô hiểu rõ rồi, "Xem ra quái vật chỉ tạo ra những cửa ải khá đơn giản, chỉ cần không vi phạm, thì không có nhiều nguy hiểm."
Loan T·h·iến: "Trước mắt là như vậy, nhưng mà..."
Loan T·h·iến ra hiệu cho Ngân Tô nhìn quy tắc của cửa ải này.
【 Lần lượt kể ra những việc x·ấ·u mà các ngươi đã làm, khi trên tường xuất hiện chữ X thì hãy chọn một chén nước uống. Nếu như không c·h·ế·t, chúc mừng, mời tiếp tục tham gia trò chơi, cho đến khi người tiếp theo được p·h·án định là hợp lệ mới có thể nói tiếp. 】 Trên bàn ở cạnh tường bày 12 chén nước dùng một lần, bên trong có nửa chén nước sạch.
Quy tắc này đến giờ là dài nhất, khi xuất hiện chữ X thì chọn một chén nước uống, rõ ràng là đang trừng phạt.
Các trò chơi trước đều không nói rõ sẽ có người c·h·ế·t.
Nhưng giờ quái vật trực tiếp nói cho bạn biết, cửa ải này sẽ có người c·h·ế·t.
Độ khó đã tăng lên.
Loan T·h·iến nhíu mày, nhìn về phía Ngân Tô: "Lương tiểu thư, ngài có p·h·át hiện tung tích quái vật không?"
Bọn họ đi nãy giờ, căn bản không hề thấy con quái vật đó đâu.
Trò chơi này có thể không có hồi kết.
Đến khi quy tắc quái vật đặt ra ngày càng nghiêm ngặt hơn, sớm muộn gì bọn họ cũng phạm quy... Nếu không bắt được quái vật, họ sẽ bị tiêu hao c·h·ế·t ở đây.
Ngân Tô: "Ừ, nhưng nó chạy mất rồi."
Loan T·h·iến không ngờ Ngân Tô lại gặp thật, mà quái vật còn chạy mất, quái vật này khó đối phó vậy sao? Nó chỉ là quái vật cấp B thôi mà...
Chỉ là lĩnh vực của quái vật này phiền phức một chút, khi ở trong lĩnh vực, bọn họ sẽ bị hạn chế nên khó p·h·át huy.
Nhưng chỉ cần tìm được quái vật, cũng không khó đối phó lắm.
"Vậy ngài có cách nào khác để rời đi không?" Mọi người ở ngoài hẳn cũng đang tìm cách giải quyết con quái vật đó, nhưng họ không thể ngồi chờ c·h·ế·t được, mỗi cửa ải đều có thời gian giới hạn.
Ngân Tô không trả lời câu hỏi này, chỉ bĩu môi về phía những chữ viết bằng m·á·u trên tường: "Trò chơi này không có gì thú vị cả, chơi chút cho vui thôi."
Lúc chỉ có một mình, con quái vật nhỏ đó không bao giờ lộ diện.
Bây giờ nhiều người như vậy, chắc nó cũng phải xuất hiện chứ? Chỉ cần nó dám ra đây, lần này không móc được mắt của nó ra thì thôi.
Hừ hừ...
Ngân Tô nghĩ đến đây thì bật cười.
Loan T·h·iến đột nhiên thoáng thấy nụ cười âm trầm của Ngân Tô, cả người liền lạnh toát.
Loan T·h·iến sờ xuống mu bàn tay thì thấy nổi hết da gà, vội vàng dời mắt.
Loan T·h·iến cho rằng Ngân Tô cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tổ chức mọi người chơi 'Trò chơi' này trước, phòng khi trò chơi quá thời gian, tất cả sẽ bị phạt.
Phạm vi chuyện x·ấ·u có thể lớn hoặc nhỏ, bọn họ cũng không biết quái vật muốn nghe loại chuyện x·ấ·u nào. Cho nên Thôi Nhiên nói trước về chuyện mình khi còn bé thả con thỏ của nhà hàng xóm chạy đi, l·ừ·a gạt người ta nói nó bị xe đè c·h·ế·t...
Bạn cần đăng nhập để bình luận