Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 745: Thiên Đường công viên trò chơi (31) (length: 7854)

Sau câu nói kia, ngoài cửa liền im bặt, Hải Đường cùng hai người đồng đội liếc nhìn nhau, sau đó lại tiến đến khe cửa nhìn ra bên ngoài.
Đi rồi sao?
Hải Đường đổi mấy góc độ cũng không thấy Ngân Tô đâu, ngay cả cái du khách NPC lúc trước trên mặt đất cũng chẳng thấy tăm hơi.
Chỉ có tiếng đập cửa và tiếng la hét từ xa vọng lại, bên ngoài bọn họ tương đối yên tĩnh, thế là nàng thử mở cửa phòng.
Trên bãi cỏ ngay cửa chỉ có vết m.áu, xung quanh không có th.i th.ể nào.
"Cô ta đi đâu rồi?" Quách Tân Võ cảnh giác quan s.á.t xung quanh.
Hồ Dược Minh đứng cách hai người khá xa, mùi m.áu tươi ngoài cửa giống như một chất xúc tác, không ngừng kéo căng thần kinh của hắn, khơi dậy dục vọng s.át sinh sâu trong nội tâm hắn.
Ở quá gần bọn họ, Hồ Dược Minh sợ mình không kh.ống ch.ế được mà xông lên t.ấ.n c.ô.ng bọn họ.
Hải Đường nhìn quanh bốn phía, "Chắc là đi..."
Quách Tân Võ nhíu mày: "Cô ta vừa rồi như vậy, là do mặt nạ ảnh hưởng sao?"
Cảm giác còn đ.iên cu.ồ.ng hơn cái NPC kia.
Hải Đường: "..."
Có lẽ, bản thân nàng đã khùng sẵn.
Hải Đường lại cảm thấy, nàng vừa rồi rất lý trí, không hề bị mặt nạ chi phối.
Hải Đường không trả lời Quách Tân Võ mà chuẩn bị đi về hướng lối ra của trấn nhỏ.
"Sao nàng lại chọn mặt nạ thỏ? Còn giúp đứa trẻ cầm chỗ cao cổ, ăn thịt mặt nạ sẽ làm suy yếu thực lực đứa trẻ, có phải nàng biết cái gì không..."
Quách Tân Võ đột nhiên im bặt.
Hải Đường quay đầu lại thì thấy Hồ Dược Minh giơ tay ném ra một tấm thẻ, khi tấm thẻ bay ra, một tảng đá lớn từ tấm thẻ bay ra, hướng thẳng tới Quách Tân Võ...
Quách Tân Võ phản ứng cực nhanh, tảng đá lớn sượt qua người hắn.
"A —— "
Sau lưng hắn vang lên tiếng h.é.t th.ả.m thiết.
Tảng đá lớn đập trúng một đứa trẻ từ trên cây nhào xuống.
Gần như đồng thời, từ phía sau cây Đại Thụ, lại một đứa bé lao ra, nhảy xổ vào người Quách Tân Võ như hổ đói vồ mồi.
"Răng rắc —— "
"A!"
Đứa trẻ trên không trung đột nhiên kêu th.ảm một tiếng, phù một tiếng ngã xuống bãi cỏ.
Hai chân hắn b.ẻ g.ậ.p qu.ái dị, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, hoàn toàn không thể đứng dậy nổi.
Một giây sau, cổ hắn vặn một cái, hoàn toàn không còn động tĩnh.
Hải Đường liếc Quách Tân Võ, không màng tới việc hắn vừa dùng đạo cụ hay kỹ năng gì, giải quyết nốt đứa trẻ bị tảng đá đè, quay sang hai người nói: "Đi!"
Rừng cây cùng nhà nhỏ xen kẽ nhau, những NPC đeo mặt nạ ăn cỏ và s.át sinh đang nấp trong bóng tối, chờ bọn họ chạy qua thì đ.ánh l.én.
Thời gian càng trôi, trạng thái của Hồ Dược Minh càng tệ.
Gặp du khách đang t.ẩ.u t.h.o.át, hắn chỉ muốn g.i.ế.t hết bọn họ, mục đích 'x.u.y.ê.n qua thị trấn cổ tích' đang mờ nhạt dần trong đầu hắn.
"Tách ra thôi." Hồ Dược Minh cảm thấy mình tách ra khỏi bọn họ thì tốt hơn, cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì hắn cũng ra t.a.y với bọn họ.
"Không được!" Người phản đối trước chính là Quách Tân Võ: "Ngươi quên mục đích rồi à, thế là sẽ không ra ngoài được đâu! Chúng ta không thể bỏ mặc ngươi ở đây!"
Hồ Dược Minh: "..."
Hải Đường im lặng, chịu đựng sự sợ hãi do mặt nạ mang đến khiến tay nàng r.u.n r.ẩ.y, sau khi giải quyết xong một du khách, nàng quay sang nói với hai người: "Chúng ta nhất định phải đuổi kịp Tiểu Bạch, đừng lãng phí thời gian nữa, đi!"
Tác dụng phụ của mặt nạ không thể loại bỏ bằng thuốc hay đạo cụ.
Bọn họ nhất định phải tự mình chống đỡ.
...
...
"Cộc cộc cộc —— "
Con thỏ trắng lớn toàn thân đẫm m.áu đứng trước cửa, cầm rìu gõ cửa, giọng dịu dàng: "Các bạn thân yêu ơi mở cửa ra nào, ta đã giúp các ngươi g.i.ế.t hết lũ quỷ con đáng ghét bên ngoài rồi."
"Cộc cộc cộc cộc —— "
"Cộc cộc cộc cộc cộc cộc cộc!"
Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp.
Nhưng cửa phòng vẫn bất động, người bên trong căn bản không dám mở cửa.
"Thật là không ngoan." Con thỏ trắng lớn mang theo rìu dần mất kiên nhẫn, giọng ôn nhu dần trở nên âm trầm: "Ta giúp các ngươi g.i.ế.t người, thậm chí một tiếng cảm ơn cũng không có, đáng c.h.ế.t thật đấy."
Con thỏ trắng lớn vung rìu bắt đầu ph.á cửa.
Gỗ trong phòng cũng không chắc, vài lần đã bị đ.ập tung.
Các du khách tr.ố.n trong phòng thấy cửa bị đ.ậ.p, h.ét lên từng tiếng, như ruồi không đầu muốn chạy trốn.
"Ồn ào quá." Con thỏ trắng lớn đứng ngay cửa, người bên trong không thể ra ngoài, nó nghiêng đầu, đột nhiên cười: "Nếu c.h.ết thì sẽ im lặng thôi, ta giúp các ngươi nhé."
NPC: "..."
Ai muốn ngươi giúp hả! !
Con thỏ trắng lớn bước vào trong nhà, đóng cửa lại, tiếng h.é.t th.ảm thiết của các NPC bị cửa chặn lại.
Ngân Tô hình như đã quên chuyện rời đi, nhàn nhã g.i.ết người trong trấn cổ tích. Bất kể là đeo mặt nạ gì, có dục vọng c.ô.ng k.ích hay không, lúc này đều bị nàng d.u.i đuổi chạy tán loạn.
Thậm chí có loại ăn cỏ và ăn thịt đồng thời chạy vào một phòng nhỏ, hoàn toàn quên mất bọn họ đang là th.ù đ.ị.ch, cuộn tròn run r.ẩ.y với nhau.
Ngân Tô cảm thấy mình đã học được tinh túy của trò chơi, c.ô.ng bằng c.hí.nh. các.h, cùng hưởng ân huệ, tuyệt đối không bỏ qua bất cứ NPC nào, yêu thương mọi NPC như nhau.
NPC rất sụp đổ, ai muốn cô ta yêu cơ chứ! !
Ngân Tô phát hiện theo thời gian, các NPC đeo mặt nạ, cơ thể dần dần mọc ra đặc điểm của động vật, hành vi cũng ngày càng giống động vật hơn.
Ngân Tô mặc đồ búp bê, không thấy tình trạng cơ thể mình.
Cũng không quá đáng khi xem xét khắp người nàng một lượt, không thấy mọc ra cái gì không nên, chắc nàng vẫn chưa bắt đầu biến dị.
Càng ở lại thị trấn cổ tích lâu, khả năng biến dị càng lớn, mà nguồn gốc biến dị có thể liên quan đến 'Ô nhiễm' do mặt nạ mang đến.
Vậy tháo... mặt nạ ra sẽ xảy ra chuyện gì?
Khi vào, giọng nói kia cố ý dặn dò du khách không được tháo mặt nạ ra.
Có thể thử xem sao...
Thử thì không thể thử trên người mình, thế là Ngân Tô đạp tung một phòng nhỏ, bên trong có ba NPC du khách trốn, nàng tùy ý chọn một người may mắn.
Trong khoảnh khắc mặt nạ bị cưỡng ép gỡ, bộ phận biến dị trên người NPC dần dần biến mất, khôi phục lại hình dạng bình thường.
Mà hai NPC vốn đang co rúm trong góc, trong khoảnh khắc mặt nạ bị gỡ, ánh mắt hoảng sợ chuyển thành tham lam, nhìn chằm chằm vào NPC bị gỡ mặt nạ, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ của dã thú.
Trong mắt bọn họ chỉ còn lại NPC đã gỡ mặt nạ, mặc kệ Ngân Tô đang h.ù d.ọa, trực tiếp lao tới.
Du khách đã hồi phục bình thường h.ét lên một tiếng, loạng choạng chạy ra khỏi phòng.
Hai NPC đuổi theo sau hắn.
Ngân Tô đứng ở cửa, nhìn du khách hoảng loạn bỏ chạy, các NPC nối đuôi nhau xuất hiện, đuổi theo du khách đó.
Trong đội ngũ NPC đuổi theo, có người đeo mặt nạ ăn cỏ, cũng có người đeo mặt nạ ăn thịt và ăn tạp...
Gỡ mặt nạ ra, sẽ trở thành con mồi của tất cả du khách đeo mặt nạ.
Đồng tử Ngân Tô hơi lóe lên, tìm được cách tốt để tập hợp NPC rồi đây...
Thế là Ngân Tô hào hứng đi bắt mồi nhử mới, dùng cách này dụ đến được một ít NPC. Nhưng mà thử vài lần sau, nàng phát hiện chỉ có du khách đeo mặt nạ ăn tạp mới có tác dụng, còn lại thì không, vừa gỡ mặt nạ xuống sẽ lập tức biến thành động vật.
Nhưng sau đó lại không có NPC nào xuất hiện nữa, không biết là do khoảng cách quá xa hay bọn họ đã khôn ra.
Ngân Tô tìm NPC khắp nơi, năm phút rồi mà vẫn không tìm được bạn tốt mới...
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận