Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 479: Tỏ tình Quý (39) (length: 7841)

Hoàng hôn dần buông, ánh đèn trong khu phố lần lượt sáng lên.
Đến giờ tan học buổi tối.
Hôm nay vắng mặt hơi nhiều, ngoại trừ bốn người Ngân Tô, những người khác đều không đến.
"Xem ra có học viên cảm thấy mình đã học xong hết chương trình học." Ánh mắt Cao giảng sư liếc qua bốn người đang ngồi, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đến cả buổi tối cũng không đến nghe giảng!"
"Không nghe giảng thì sao?" Ngân Tô lập tức hỏi theo.
Cao giảng sư liếc mắt, hơi đau đầu, không trả lời thẳng vào vấn đề của nàng, chỉ cười lạnh một tiếng: "Ngay cả chương trình học còn chưa học xong, mà đã cảm thấy bản thân có thể tự mình yêu đương, thật quá ngu xuẩn."
Nói xong, Cao giảng sư lật tập tài liệu giảng dạy: "Hôm nay chúng ta tiếp tục giảng về giá trị quan yêu đương."
Hôm nay Ngân Tô nghiêm túc nghe giảng, nội dung cũng rất phổ thông như các môn học khác, giá trị quan cũng theo hướng chính.
Một canh giờ trôi qua rất nhanh, Cao giảng sư có vẻ như tâm tình cực kỳ tệ vì học viên đến không đủ, vội vã rời đi.
Cao giảng sư vừa đi, những người khác lập tức vây quanh Ngân Tô.
Ô Bất Kinh: "Ý của Cao giảng sư là, không nghe giảng sẽ có hậu quả nghiêm trọng?"
Tạ Bán An: "Trại huấn luyện yêu đương... Các khóa học này là dạy chúng ta làm thế nào để yêu, làm sao ở cùng người yêu. Các buổi học sáng và tối là dạy kiến thức lý thuyết.
Thời gian còn lại là để tiếp xúc với người yêu NPC, chính là dạy thực hành.
Theo chương trình học bình thường, cả khóa lý thuyết và thực hành đều phải đạt được điểm đủ điều kiện, mới có thể tốt nghiệp."
"Nhưng mà tốt nghiệp cũng không phải là chuyện tốt..." Ô Bất Kinh nói: "Các ngươi xem danh sách kia đi, những người tốt nghiệp đó đều bị nhốt lại ở đây. Mà con quái vật ở phòng giam cũng đã nói rồi, không ai có thể tốt nghiệp."
"Không ai có thể tốt nghiệp, không có nghĩa là không tồn tại việc tốt nghiệp." Ngân Tô yếu ớt nói: "Có lẽ là bọn họ không đạt được điều kiện tốt nghiệp."
Ô Bất Kinh: "Vậy mấu chốt để qua màn vẫn là tốt nghiệp?"
Ly Khương: "Điều kiện tốt nghiệp là gì?"
Ngân Tô: "Thu được tình cảm yêu mến của người yêu. Nếu Triệu giảng sư không nói dối, đây chính là mấu chốt để tốt nghiệp."
"Người yêu... Quái vật á?" Ô Bất Kinh kinh hãi: "Quái vật làm sao có thể thực lòng thích chúng ta?"
Điều kiện này làm sao mà đạt được?
"Có thể dùng tay cảm mến nha." Để quái vật thật lòng thích người chơi quả thực có chút khó, từ đầu bọn họ đã là hai phe đối lập, những lời thích sáo rỗng bên ngoài chỉ là giả thôi, "Ví dụ như, để người yêu tự tay đưa thực tình cho chúng ta."
Ô Bất Kinh: "..."
Rõ ràng chỉ là vài câu nói, mà trong đầu Ô Bất Kinh đã hiện lên hình tượng.
Ngân Tô che mặt bằng hai tay, cong cong đôi mắt cười: "Thực tình sao có thể không phải là thực tình chứ?"
Ly Khương × Tạ Bán An × Ô Bất Kinh: "..."
Đại lão lại bắt đầu biến thái rồi!
. . .
. . .
Muốn tốt nghiệp, còn phải hoàn thành đủ giờ học, cho nên chuyện tốt nghiệp tạm thời phải gác sang một bên.
Ngân Tô quyết định đêm nay sẽ thử lại lần nữa, dẫn con vật nọ mà trước đó muốn đến tìm mình ra.
Đã lâu như vậy rồi mà còn chưa đến tìm nàng, chắc là đã quên nàng rồi!
Hôm nay giá trị yêu đương cũng không tính là cao, bốn người bọn họ cũng chỉ kém nhau khoảng mười điểm.
Nhưng mà giá trị yêu đương đạt tiêu chuẩn là cố định, nên cuối cùng Ly Khương đã giành được một đêm vui vẻ tại phòng kèm riêng về yêu đương.
"Tiểu An, một mình cậu có được không?" Ly Khương không lo lắng cho Ngân Tô, chỉ lo lắng cho Tạ Bán An.
Tạ Bán An gật đầu: "Cậu cẩn thận nhé."
"Không khó đâu, cứ biến huấn luyện viên thành t·h·ị·t là được." Ngân Tô bày kế cho Ly Khương: "Với thực lực của cậu, đánh cô ta không thành vấn đề."
Ly Khương: "..."
Ngân Tô nhớ tới bản thân còn hai cây thủy tinh, lấy một cây kín đáo đưa cho nàng: "Cái cây này cũng không biết dùng làm gì, nhưng mỗi huấn luyện viên đều có một cây, chắc là đồ tốt, cậu cầm mà phòng thân."
Ly Khương: "..."
Cũng không biết dùng làm gì... Phòng thân thế nào được đây?
Ly Khương dở khóc dở cười, nhưng vẫn cất kỹ đồ mà Ngân Tô đưa, "Cô Tô, nhờ cô để mắt tới Tiểu An một chút."
"Bảo vệ linh vật, ai ai cũng có trách nhiệm mà." Ngân Tô đưa cho Ly Khương một ánh mắt yên tâm.
Không có linh vật, ai giúp cô nàng đập Blind Box a!
Hiện tại nàng dựa vào vận may của Tạ Bán An, căn bản cũng không đập ra được đồ tốt gì, nhiều nhất cũng chỉ tích lũy được nhiều điểm hơn so với trước đó chút ít -- nhưng hoàn toàn không đủ để huề vốn.
Sự thật chứng minh, ngôi sao may mắn cũng không thể loại bỏ được vận rủi của nàng.
Ly Khương: "..."
. .
. . .
Sau khi Ly Khương rời đi, Ngân Tô bảo Tạ Bán An cùng Ô Bất Kinh về phòng nhỏ yêu đương trước.
Ô Bất Kinh cẩn trọng từng bước chân, Tạ Bán An thì ngược lại, trấn định, dường như còn có chút bất đắc dĩ.
Ngân Tô thì không ngoảnh đầu lại mà đi về hướng khác.
Nàng định ngẫu nhiên chọn một người may mắn trên đường, đêm nay sẽ cùng nàng trải qua một đêm vui vẻ khó quên này.
Ngân Tô chọn được người may mắn, lôi người kia đến trước phòng nhỏ yêu đương, vội vàng không kịp chuẩn bị đụng phải Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ nhướng mày, quát lớn: "Ngươi đang làm gì đấy?"
Ngân Tô không hề có chút chột dạ nào khi bị bắt gặp, ngược lại còn nhướng mày lên, lý lẽ hùng hồn nói: "Chơi trò cưỡng chế yêu với bạn bè, sao? Không được phép à?"
"? ? ?" Cái gì thế này?
"Ô ô ô!!" Người may mắn bị Ngân Tô bịt miệng, dường như thấy được cứu tinh, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.
Ngân Tô chỉ vào người may mắn giải thích: "Cô nhìn xem, cô ấy kích động lắm, không thể chờ đợi được nữa rồi!"
Người may mắn: "? ? ?"
Mạt Lỵ: "..."
Đồ điên!
Ngân Tô thấy Mạt Lỵ vẫn chưa tránh ra, trực tiếp mời cô nàng: "Hay là, cô cũng cùng tham gia? Ba người cùng nhau, chắc chắn là vui đấy!"
"..." Cút xéo đi!
Mặt Mạt Lỵ tối sầm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, cười lạnh một tiếng, nhanh chân rời đi, cũng không có ý định giải cứu NPC.
Nhìn theo Mạt Lỵ rời đi, người may mắn tuyệt vọng gào thét trong cổ họng: "Ô ô ô ô..."
"Này, cô thấy đấy, tất cả mọi người bỏ mặc cô." Ngân Tô thấp giọng nói bên tai người may mắn: "Chỉ có ta, không rời không bỏ cô."
"..."
Là ai... là ai gây ra cục diện này?
Là cô! !
Là con đàn bà đáng ghê tởm này! !
Sao cô ta có thể nói, không rời không bỏ mình được chứ?
Ngân Tô đưa người may mắn trở về phòng, trói nàng ta lên ghế trong phòng.
"Ô ô ô..."
"Suỵt!" Ngân Tô giơ ngón trỏ lên đặt trước môi, "Ngoan ngoãn sẽ không ầm ĩ."
"Ô ô ô!!" Người may mắn ra sức lắc lư thân mình, ý đồ dịch chuyển cái ghế, chân ghế cọ xuống mặt đất, phát ra tiếng ken két khó nghe.
Ngay lúc này, nàng nhìn thấy mặt đất dưới chân nữ nhân kia rớt ra một vầng bóng đen, bóng đen nhanh chóng phình to, hướng phía nàng mà trôi đến.
Bóng đen leo lên mắt cá chân nàng, bắp chân, đùi... đến eo.
Cho đến giờ phút này, người may mắn mới nhìn rõ vầng bóng đen này là cái gì - tóc! Là một đám tóc!
Nàng ta không phải chỉ là học viên mới thôi sao? Vì sao... trên người lại có đồ vật quái dị thế này.
Nàng ta rốt cuộc là cái thứ quỷ gì! !
Đám tóc phủ kín người, quấn chặt lấy người may mắn, không thể động đậy, lần này đến một chút âm thanh cũng không phát ra được.
Ngân Tô lấy ra mấy tấm thiệp tỏ tình, giống như bùa chú, dán lên người nàng ta, ngay cả trên trán cũng bị dán một tấm.
Người may mắn rõ ràng hiểu rõ thiệp tỏ tình sẽ đưa tới những thứ đáng sợ, đáy mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.
Ngân Tô xoay người may mắn vào giữa phòng, điều chỉnh lại vị trí, thậm chí còn giúp nàng ta chỉnh lại quần áo lộn xộn, chắp tay trước ngực, ra vẻ cầu nguyện: "Tiếp theo, chúng ta cứ chờ khách đến nhà đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận