Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 149: Hiện thực nàng là người chơi (length: 8193)

Quỷ đói sắp hết giờ đếm ngược, Ngân Tô vì phần lương thực của con quỷ kia mà sầu não không thôi, hiện tại nàng cũng không biết đi đâu tìm quái vật, nàng cũng không muốn bảy ngày nghỉ ngâm nước nóng...
U sầu, Ngân Tô nhét rương hành lý vào trong cung điện, đi mua một ít đồ ăn vặt để thưởng cho bản thân trước đã.
Ngân Tô ngồi trên bậc thang ăn xiên que, ánh mắt nhìn vào những người đang nhảy múa ở quảng trường. Những người trên 65 tuổi không cần lo lắng bị kéo vào trò chơi, thời gian trôi qua rất thảnh thơi.
Đối lập với những đứa trẻ mười mấy tuổi đang ngồi nghiêm chỉnh nghe người ta giảng các quy tắc cấm kỵ của trò chơi...
Cảnh ca múa mừng thái bình lẫn lộn với sự tàn khốc băng giá, một cảm giác chia cắt thực tế này, hoang đường như một trò hề.
Ngân Tô ăn xong xiên que, vỗ tay chuẩn bị đứng dậy, trên đỉnh đầu đột nhiên "Soạt" một tiếng, một bóng đen rơi thẳng xuống trước mặt nàng.
Ngân Tô: "..."
Ngân Tô cúi mắt nhìn chiếc áo khoác mới mua của mình bị bắn đầy chất lỏng đỏ tươi, tâm trạng vốn không vui vẻ lại càng thêm tệ.
Thật là bực mình...
"A ——"
Trên quảng trường, mọi người thay Ngân Tô kêu lên, hoảng loạn chạy tứ tán.
Người đàn ông bị rơi xuống đất như bị vật nặng đè qua, nhưng lúc này hắn vẫn còn đang động, thân thể bằng phẳng bắt đầu phồng lên, chân tay vặn vẹo kêu răng rắc rồi hồi phục, cố bò dậy từ dưới đất.
Ngân Tô âm trầm nhìn chằm chằm hắn, thấy hắn động, ánh mắt càng ngày càng sáng lên, quái vật a... Thế chẳng phải đã có chỗ dựa cho khẩu phần ăn rồi sao!!
Ngân Tô bước lên phía trước một bước, một cước dẫm người đàn ông vừa chuẩn bị bò dậy trở lại mặt đất. Thân thể đang phồng lên của người đàn ông bị một đạp mạnh kia, như quả bóng xì hơi, "Phụt" một tiếng xẹp xuống.
Hắn gian nan nhúc nhích đầu, vội vàng ngẩng lên đối diện với đôi mắt đen láy. Người giẫm lên mình đeo khẩu trang che mặt, nhưng đôi mắt lộ ra ánh sáng mờ mờ, như con sói đói nhìn thấy con mồi, đầy vẻ u ám hưng phấn.
Hắn không khỏi cảm thấy một trận lạnh lẽo, cảnh báo nguy hiểm từ đáy lòng vang lên, nhưng hiện tại hắn không thể động đậy.
Ngân Tô đưa tay muốn bắt lấy người đàn ông, nhưng đúng lúc này, một cơn gió mạnh từ phía sau ập đến, lưng đột nhiên dâng lên một trận lạnh lẽo, thân thể theo bản năng nghiêng sang một bên. Đôi cánh kim loại màu đen sắc bén lướt qua bên cạnh nàng, đối phương căn bản không dây dưa với nàng, túm chặt người đàn ông trên đất rồi phóng thẳng lên trời.
Một người chơi không may chỉ có mỗi kỹ năng giám định: "..."
Ngân Tô ngửa đầu nhìn thân ảnh càng bay càng cao, cảm thấy phiền muộn như bị cướp thức ăn ngay trước miệng.
Mấy người mặc đồng phục từ bên ngoài quảng trường xông vào, rồi Ngân Tô thấy vật thể bay lên trên trời bị một tia sấm sét đánh trúng, rơi vào vùng đất ngập nước trong công viên phía trước.
Đa số những người đến xông vào vùng đất ngập nước công viên, một số ít còn ở lại cảnh giác nhìn Ngân Tô.
Ánh mắt của Ngân Tô rơi vào huy chương trước ngực một người trong đó, chữ Cấm rất dễ thấy.
Người điều tra của Cấm Kỵ Cục.
Người đến sau lập tức cầm dụng cụ thao tác xung quanh Ngân Tô, "Tạm thời không có dấu hiệu ô nhiễm... Cô ấy là người chơi."
Ngân Tô hơi nhíu mày, thế mà có thể trực tiếp giám định ra người chơi... Chẳng trách Khang Mại nói khi đăng ký offline vào Cục điều tra lại dễ dàng như vậy. Người ta có thể trực tiếp giám định ra có phải là người chơi hay không, căn bản không sợ người thường giả mạo.
Những điều tra viên cảnh giác kia thở phào nhẹ nhõm, một nữ điều tra viên bước tới, "Chào cô, tôi là điều tra viên của Cấm Kỵ Cục."
Ngân Tô khẽ gật đầu, vô cùng lễ phép: "Chào chị."
Đối phương làm theo quy trình lấy giấy chứng nhận ra cho nàng, còn quan tâm hỏi nàng: "Vừa rồi cô không bị thương chứ?"
"Không có." Nàng chỉ kịp giẫm một cái, làm gì có cơ hội bị thương, "Nhưng quần áo của tôi bị dính bẩn, mới mua đó."
"..." Có lẽ là không ngờ Ngân Tô sẽ đưa ra một vấn đề vặt vãnh như vậy, điều tra viên có vẻ như nghẹn lời.
"Xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô." Điều tra viên rất nhanh điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi xin lỗi thì lập tức bỏ qua chuyện này, bắt đầu hỏi thăm về những gì nàng vừa trải qua.
Đối phương không kiểm tra lai lịch của nàng, thậm chí còn không bắt nàng cởi khẩu trang, chỉ hỏi thăm nàng về tình hình vừa rồi.
Người chơi không muốn bại lộ ở thế giới hiện thực, tự nhiên cũng không muốn bị Cấm Kỵ Cục biết đến. Cho nên khi chưa có manh mối chỉ ra người chơi có hiềm nghi hoặc có biểu hiện kỳ lạ, Cấm Kỵ Cục sẽ không tùy tiện kiểm tra lai lịch của họ - ít nhất bên ngoài là vậy. Đây cũng là lý do đại bộ phận người chơi tin tưởng Cục điều tra sau một thời gian dài.
Người dân nhiệt tình phối hợp kể lại những gì vừa xảy ra, cuối cùng tò mò hỏi một câu: "Vừa rồi đó là quái vật sao?"
Điều tra viên ghi chép từng chữ Ngân Tô vừa nói vào máy tính bảng, lắc đầu phủ nhận: "Không phải, là người chơi."
"Người chơi..." Là người chơi bị ô nhiễm sao? Vì sao người chơi ở thế giới hiện thực lại bị ô nhiễm?
Ngân Tô nghĩ đến khu vực ô nhiễm.
Nhưng đối phương không có ý định nói nhiều, đóng máy tính bảng lại, nói với thái độ lễ phép vừa phải: "Cô có thể rời đi."
Ngân Tô vừa ra khỏi quảng trường thì ở bên ngoài đã có một chiếc xe dừng lại, Giang Kỳ xuống xe, dẫn theo mấy người đi lướt qua bên cạnh nàng.
Giang Kỳ mặc âu phục, đi giày da, khí chất trên người quá mạnh, Ngân Tô không nhịn được liếc nhìn mấy lần.
Cấm Kỵ Cục...
Ngân Tô cúi mắt nhìn vết máu trên áo khoác của mình, tặc lưỡi một tiếng, quay đầu đi về phía cổng ra khác của công viên vùng đất ngập nước.
Với vận xui của mình, biết đâu chừng lại gặp phải phiền phức nữa.
...
...
Trong công viên vùng đất ngập nước, cây cối đổ gãy ngổn ngang, một số còn bị sét đánh cháy đen, không ít điều tra viên đang vội vàng dập lửa.
"Giang ca." Một cô gái tóc ngắn nhanh nhẹn kéo một người đến ném trước mặt Giang Kỳ: "Còn một người chạy mất rồi."
Giang Kỳ đang xem lại đoạn video vừa quay, liếc mắt nhìn người trên mặt đất một vòng, đến khi xem xong toàn bộ nội dung, anh mới đưa máy tính bảng cho người đứng sau.
Anh nhấc chân đá người đang nằm nghiêng lại cho nằm thẳng, người đàn ông chính là người đã rơi xuống đất lúc nãy, lúc này mặt đầy máu, thở nặng nhọc, ánh mắt tan rã.
Giang Kỳ đứng trên cao nhìn xuống hắn, giọng điệu lạnh lẽo: "Các người tiếp xúc nguồn ô nhiễm ở đâu?"
Cổ họng người đàn ông giật giật, máu tràn ra từ khóe miệng, đau đớn khiến mặt hắn méo mó, nhưng hắn vẫn nhếch mép cười.
Nụ cười đó điên cuồng lại trào phúng, rất lâu sau hắn mới thốt ra được vài câu rời rạc: "Cục điều tra của các người phong tỏa tất cả khu vực ô nhiễm, nói là vì bảo vệ người thường, thực tế cũng chỉ vì tư dục của các người, các người có khác gì chúng ta đâu, cũng chỉ là một đám cường đạo!"
Giang Kỳ cùng các thành viên bên cạnh làm ngơ trước lời nói của người đàn ông.
"Nguyên Thanh." Giang Kỳ không biết đang gọi ai.
Trong nhóm người phía sau anh, có một thanh niên bước tới, cúi người nắm chặt cổ tay người đàn ông.
Tay chân người đàn ông đã mất tri giác, hắn xem thường hành động của Nghiêm Nguyên Thanh, "Ta không nói gì đâu, có giỏi thì giết ta đi!!"
Nhưng một giây sau, người đàn ông đột nhiên như thấy gì đó, vẻ đau đớn trên mặt biến thành kinh hãi.
Nghiêm Nguyên Thanh im lặng nắm lấy thủ đoạn của người đàn ông, hắn muốn giãy dụa, nhưng cơ thể hắn như bị đinh tại chỗ, đến một ngón tay cũng không động được, chỉ có vẻ mặt đầy sợ hãi kia đang thể hiện rõ những điều kinh khủng mà hắn đang trải qua lúc này.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận