Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 112: Vĩnh Sinh thôn (2) (length: 8161)

Triệu Thần vất vả lắm mới dỗ dành được Liễu Lan Lan, cuối cùng nàng cũng đã đồng ý đi, nhưng vẫn cứ lề mề ở mép cầu gỗ, làm cho Triệu Thần phát chán.
Đám người chơi độc thân phía sau thấy vậy thì nắm đấm đã cứng cả lại.
Lúc này Ngân Tô tiến đến ghé tai Lô Khê, giật dây cô nàng: "Ngươi đẩy nàng xuống nước đi."
Mắt Lô Khê hơi mở lớn, giống như vừa khiếp sợ lại vừa hưng phấn, nhưng miệng lại nói: "Như vậy không được đâu..."
"Sợ gì chứ, Trương Dương chẳng phải nói nước này không sâu sao, cùng lắm thì chỉ bị cảm, ngươi không muốn thấy cảnh nàng vùng vẫy kêu cứu trong nước à?" Ngân Tô hạ giọng, trực tiếp đưa ra phương án: "Tí nữa ta sẽ làm cho người khác chú ý, ngươi nhân cơ hội đó đẩy."
"... "
Lô Khê có lẽ thực sự ghét Liễu Lan Lan, rất nhanh đã bị Ngân Tô thuyết phục.
Lô Khê lẳng lặng tiến lên mấy bước, mượn bóng đêm che khuất, cảnh hai người Liễu Lan Lan cùng Triệu Thần chán ghét nhau đang diễn, nên ngược lại không ai chú ý đến động tác của cô.
Bên này Triệu Thần rốt cuộc cũng chán nhau xong với Liễu Lan Lan, Triệu Thần bước lên trước cầu gỗ, cầu gỗ chỉ vừa đủ một người đi qua, khoảng cách cũng không dài, cho nên Triệu Thần đi qua trước sang đối diện.
Liễu Lan Lan thăm dò bước lên cầu gỗ, đôi giày da nhỏ nàng mang không được thuận tiện cho lắm, bước lên cầu gỗ liền có chút lắc lư đứng không vững.
"Cứ từ từ thôi, bước vững một chút là không ngã đâu." Trương Dương đứng ở phía đối diện chỉ huy, "Đúng rồi, giữ thăng bằng."
Vốn Liễu Lan Lan đã rất sợ, lúc này mọi sự chú ý đều dồn vào cây cầu gỗ dưới chân, bỗng nhiên trong bóng tối vang lên một tiếng: "Kia là cái gì! !"
Âm lượng của Ngân Tô rất lớn, động tác cũng rất mạnh xoay về một hướng khác.
Mọi người bị cô hấp dẫn ánh mắt, đèn pin điện thoại trong tay cũng chiếu theo hướng của cô.
Phía Liễu Lan Lan trong nháy mắt tối sầm lại, một giây sau liền cảm giác lưng bị thứ gì đó đẩy một cái, cả người ngã nhào xuống.
"A ——"
"Soạt ——"
Vật nặng rơi xuống nước.
Liễu Lan Lan vùng vẫy trong nước, tiếng hét chói tai cùng tiếng nước hỗn tạp, theo gió đêm truyền đi xa xa.
Liễu Lan Lan không biết do sợ hay là do dòng suối này quá sâu, mà cô hoàn toàn không thể đứng vững được, cả người cứ vùng vẫy trên mặt nước.
"Cứu...Cứu mạng..."
Liễu Lan Lan càng vùng vẫy dữ dội, lại càng chìm nhanh xuống.
"Lan Lan!"
Triệu Thần đứng trên bờ nhìn vào trong nước, nhưng không lập tức nhảy xuống, mà là bắt Trương Dương đến, nghiêm giọng ra lệnh hắn: "Trương Dương, xuống dưới cứu Lan Lan lên!"
Trương Dương rõ ràng có chút sợ hãi: "Ta...Ta không biết bơi."
"Chẳng phải ngươi nói nước này không sâu sao, ngươi mau xuống đi! !" Triệu Thần đẩy Trương Dương xuống dưới, hoàn toàn không để ý đến ý muốn của hắn, thậm chí còn uy hiếp rất hung dữ: "Lan Lan mà có chuyện gì, ta sẽ cho ngươi biết tay!"
Trương Dương: "..."
Các người chơi đều im lặng không nói gì, cho dù có người biết bơi, cũng sẽ không vào thời điểm này ra mặt cứu một NPC.
Trương Dương cuối cùng vẫn là bị ép xuống nước, hắn thật sự không biết bơi, nhưng cũng may mặt nước không rộng, xung quanh còn có rất nhiều cây rong.
Nắm lấy mấy cây rong, Trương Dương chuyển đến gần Liễu Lan Lan, bắt lấy tay nàng, lôi kéo cô ta về phía bờ.
Liễu Lan Lan vì quá sợ, nên bắt được Trương Dương như bắt được cọng rơm cứu mạng, hoàn toàn không phối hợp, chỉ lo sức giãy giụa.
Bản thân Trương Dương đã không biết bơi, còn bị Liễu Lan Lan nhiều lần ấn vào trong nước.
Triệu Thần cùng cái người mập mạp bên cạnh đứng ở trên bờ, kéo Liễu Lan Lan lên.
"Lan Lan... Lan Lan không sao chứ?"
"Ô ô ô..." Liễu Lan Lan ôm lấy Triệu Thần khóc nức nở, sợ đến nói không nên lời, "Ô ô ô..."
...
...
Nhân lúc Liễu Lan Lan đang khóc, những người chơi còn lại đều đi qua cầu gỗ sang phía đối diện, Ngân Tô và Lô Khê là hai người cuối cùng.
Lô Khê muốn nhìn bộ dạng thảm hại của Liễu Lan Lan, nên đi vài bước đã sang đến cầu gỗ.
Ngân Tô là người cuối cùng bước lên cầu gỗ hướng bờ bên kia đi, cô đi được một nửa, chợt cảm thấy có thứ gì đó ướt nhẹp đang nắm lấy cổ chân cô.
Cảm giác trơn trượt dính nhớp lạnh lẽo, rất giống một loài động vật thân mềm mang chất nhờn, dính lên mắt cá chân khiến người ta buồn nôn khó tả.
"... "
Không chào hỏi gì cả, liền cho cô chào hỏi. . . Cô mà không trả lời một tiếng, há chẳng có lỗi với sự nhiệt tình của bạn bè.
Chỉ cần cô không thừa nhận mình xui xẻo, vậy thì cô chính là kẻ đặc biệt! !
Ngân Tô hít một hơi, cố gắng nặn ra một nụ cười, một giây sau quay người lại nắm lấy cái thứ đang quấn quanh cổ chân mình. Vật kia có lẽ không nghĩ rằng đối phương không những không sợ hãi, còn dám đưa tay ra bắt nó, vô ý thức muốn kéo cô xuống nước.
Nhưng động tác của Ngân Tô nhanh hơn, vừa lúc nó dùng lực thì đã cảm giác mình bị một bàn tay túm lấy.
Nó thậm chí còn không kịp lộ ra bộ dáng dọa người, đã bị bàn tay kia nắn thành một đoàn giống như nắn bột, sau đó bị nhét vào một không gian trống trải. Nó có thể nhìn thấy một cung điện rất lớn, rất trống trải thậm chí là xa hoa, thế nhưng chỗ nó có thể hoạt động chỉ có khoảng bảy tám mét vuông.
Đúng lúc này, nó cảm thấy mặt đất dưới chân bắt đầu trở nên mềm mại. . .
...
...
Ngân Tô vỗ vỗ tay, dò xét nhìn xuống nước, muốn xem thử có còn bạn bè nhiệt tình nào nữa không, tục ngữ nói có đôi có cặp.
Đáng tiếc cô nhìn nửa ngày, ngoài dòng nước nhanh chóng chảy về phía xa, thì chẳng có vật gì xuất hiện nữa.
"Hứ." Đồ nhát gan!
"Diêu Diêu." Lô Khê thấy cô nửa ngày không qua, bèn quay lại tìm cô, "Mau đến đây thôi."
Ngân Tô đành phải từ bỏ việc kết giao bằng hữu, bước lên cầu gỗ sang phía đối diện.
Lô Khê lôi kéo cô đi xem bộ dạng thảm hại của Liễu Lan Lan, không ngừng cười trộm, còn không quên chế giễu: "Đáng đời."
"Đừng cười, bị nghi ngờ sẽ không hay." Ngân Tô mặt không cảm xúc nhắc nhở cô.
Lô Khê lập tức kéo căng mặt không cười nữa, nhưng mà nhìn sang Liễu Lan Lan đang khóc đến không ra hơi kia, trong mắt vẫn dâng lên sự hả hê rõ ràng.
Hai tay Ngân Tô cắm vào túi áo gió, mặt không cười, nhưng lời nói lại không hề thân thiện, thậm chí còn có chút biến thái: "Khóc lên có phải rất êm tai không."
Lô Khê vốn muốn nói có gì mà hay, à a líu ríu, điệu bộ nũng nịu làm ra vẻ hết mức, chỉ có bọn con trai mới thích nghe.
Nhưng khi nhìn dáng vẻ thảm hại của Liễu Lan Lan kia, kết hợp với tiếng khóc thê lương này, Lô Khê lại đột nhiên cảm thấy Diêu Diêu nói rất có lý.
Cô lấy tay che miệng, "Hình như cũng dễ nghe thật."
"Thích không?"
Lô Khê liên tục gật đầu.
"Vậy sau này chúng ta sẽ làm cho nàng khóc như thế nhiều hơn."
"Được được." Lô Khê thiếu chút nữa thì vỗ tay.
Toàn thân Liễu Lan Lan ướt đẫm, gió đêm thổi qua khiến cô lạnh run, "A Thần, lạnh quá...Em lạnh quá."
"Mập mạp, áo khoác."
Mập mạp vội vàng lấy trong ba lô ra một chiếc áo khoác, Triệu Thần khoác áo lên người Liễu Lan Lan.
"A Thần..." Liễu Lan Lan nức nở, "Có...Có người đẩy em."
"Đẩy em?"
"Ừ, em bị người đẩy xuống nước." Liễu Lan Lan cảm nhận rất rõ lực đẩy, nhưng cô lại không thấy ai đẩy mình.
Liễu Lan Lan nhớ lại tình huống lúc đó, "Lúc ấy Lộ Diêu không hiểu sao la lên một tiếng, em liền bị đẩy xuống nước..."
Lô Khê tuy là hung thủ đẩy người, nhưng lúc này tuyệt đối không luống cuống, ngược lại rất hách dịch: "Liễu Lan Lan, cô có ý gì? Cô nói là Diêu Diêu của chúng tôi đẩy cô à? Cô đừng có nói lung tung, Diêu Diêu cách cô xa như thế, sao mà đẩy cô được chứ? Đẩy cô bằng cách nào chứ?"
Hoạt động rút ra chương hồi ý tưởng [đọc tệ 520]:
[chính là có thể giải quyết ô nhiễm khu giáng lâm thế giới hiện thực] cố tầm [cũng không biết nàng chưa hoàn thành huyết dịch còn có cơ hội hay không hoàn thành] sương mù liên thiên Dạ..
Bạn cần đăng nhập để bình luận