Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 526: Hiện thực còn có đồng bọn (length: 7995)

"Khách nhân, món ăn của ngài đã đủ."
Nhân viên phục vụ mang những món ăn của Ngân Tô lên đầy đủ.
"Cảm ơn."
"Không có gì, mời ngài dùng bữa."
"Chờ một chút." Ngân Tô gọi lại nhân viên phục vụ đang định rời đi, chỉ vào một món trong đó: "Ta không gọi món này."
"À... Đây là món quà tặng của quán hôm nay ạ." Nhân viên phục vụ giải thích: "Không tính tiền."
Ngân Tô nhìn chằm chằm đĩa salad rau củ xanh mơn mởn kia.
Lúc này, khách trong quán không nhiều, thêm nàng và hai người chơi ở bàn bên cạnh, cũng chỉ còn ba bàn khách.
Một bàn khách vẫn chưa có đồ ăn, còn hai bàn khác trên bàn đều có món salad rau củ giống như của nàng.
Ngân Tô ra hiệu cho nhân viên phục vụ rời đi, nàng kéo đĩa salad lại gần, kiểm tra thức ăn bên trong.
Nghiêm Nguyên Thanh lúc trước nhắn tin nói xác suất lây nhiễm khi tiếp xúc không cao, vì những người bị thương do người bị lây cào hoặc cắn hiện tại đều không có dấu hiệu bị lây.
Cho nên, con đường lây nhiễm khả năng nhất là qua đường ăn uống.
Hòe Diệp Bình có thể chỉ là một mảnh rất nhỏ, có thể trà trộn trong bất cứ thứ gì, khả năng vào miệng là quá lớn.
Đĩa salad này cho Ngân Tô cảm giác không được tốt, nàng dùng Giám Định thuật quét qua một chút.
【Nguồn lây nhiễm: Salad rau củ】 Lòng Ngân Tô bình lặng như mặt nước, nàng biết, phiền phức sắp tìm đến nàng.
Tóc quái duỗi ra vài sợi, tìm kiếm một hồi trong đĩa salad, rất nhanh liền lấy ra một chiếc lá.
Lá quăn queo, mở ra mới phát hiện bên trong giấu một mảnh Hòe Diệp Bình.
Ngân Tô lấy điện thoại di động ra gửi định vị cho Nghiêm Nguyên Thanh, sau đó quay sang nhìn hai người chơi ở bàn bên cạnh: "Hai người các ngươi có ăn món này không?"
"... Cái gì?"
Đột nhiên bị hỏi, hai người đều cảnh giác.
Ngân Tô chỉ xuống đĩa salad trên bàn: "Các ngươi có ăn không?"
"Nó có vấn đề gì sao?" Người chơi nam vừa cảnh giác lại vừa tò mò, không trả lời thẳng câu hỏi của Ngân Tô.
"Hòe Diệp Bình."
"!"
Nàng là người chơi!
Hai người nhìn nhau, người chơi nữ lên tiếng: "Không có... Chúng ta đều không thích ăn rau sống, không hề đụng vào."
"Tốt, khống chế những người còn lại trong quán lại, chờ cục điều tra đến." Ngân Tô đứng dậy đi về hướng nhà bếp.
Quán này cũng không lớn, chỉ có một nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ đang chuẩn bị bưng đồ ăn ra, thấy Ngân Tô đi tới: "Khách nhân, ngài có gì không ạ?"
Ngân Tô giơ tay đánh ngất nhân viên phục vụ, vén tấm rèm nhà bếp bước vào.
Hai người chơi ở đại sảnh: "..."
Bọn họ lập tức hành động, một người đi đóng cửa, một người đi về phía ba bàn khách kia.
...
...
Nhà bếp không lớn, chỉ có một đầu bếp và một dì thái thịt đang bận.
Ngân Tô đột ngột xông vào, dì thái thịt lập tức vung dao lên kêu: "Ngươi, ngươi làm gì đó? Vào đây làm gì? Ra ngoài, ra ngoài! Đây là chỗ ngươi có thể vào sao? Tiểu Chu, Tiểu Chu cậu đang làm gì vậy!"
Ngân Tô tóm chặt cổ tay của dì thái thịt.
"A!"
Dì thái thịt đau đớn kêu lên, đầu bếp tắt bếp, cầm theo cái muôi chạy đến: "Cô làm cái gì vậy!"
Hai người này đều là người bình thường, Ngân Tô dễ dàng chế ngự bọn họ, dì thái thịt bị cô đánh ngất, chỉ còn lại đầu bếp.
Đầu bếp run rẩy: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Ngân Tô kéo chậu salad rau củ trên bàn lại: "Món này do anh chuẩn bị?"
Đầu bếp nhìn Ngân Tô đoạt dao từ tay dì thái thịt, vội vàng đáp: "Không phải... Là ông chủ chuẩn bị."
"Vì sao?"
"Ông chủ nói tâm trạng tốt... Nhưng ông chủ chúng tôi rất keo kiệt, bình thường một gói giấy cũng tính toán chi li, hôm nay không biết bị làm sao nữa. Nhưng ông chủ nói phát, chúng tôi cũng đâu thể cản được... Món này có vấn đề gì sao?"
Cô cũng không thể vì một món đồ ăn được tặng mà đến gây sự chứ?
Lại còn không tính tiền!
"Cô bé à, đồ ăn có vấn đề thì cứ nói, không cần phải... như này... như này..."
Đầu bếp ra hiệu con dao trong tay Ngân Tô.
"Làm bị thương người là phải chịu trách nhiệm hình sự đấy, cô xem còn trẻ như vậy, không cần thiết đâu, thật sự không cần thiết. Có khó khăn gì thì cô cứ nói, tôi có thể giúp cô mà..."
Ngân Tô không để ý đến đầu bếp, tiếp tục hỏi: "Ông chủ của các anh đâu?"
Thấy đối phương khó chơi, đầu bếp chỉ còn cách trả lời: "Anh ta đi ra ngoài rồi."
"Đi đâu?"
"Tôi... tôi không biết, tôi chỉ là một người làm thuê, ông chủ đi đâu thì đâu thể báo cáo với tôi chứ?"
Ngân Tô bắt đầu bếp gọi điện cho ông chủ, kết quả điện thoại trực tiếp tắt máy.
Cuối cùng Ngân Tô cũng biết được chỗ ở của ông chủ từ đầu bếp, nàng quyết định qua đó xem sao.
Nàng dẫn đầu bếp ra ngoài, ném cho hai người chơi đang khống chế đại sảnh.
Đầu bếp: "!"
Thì ra còn có đồng bọn!
Anh ta đã nói sao vừa nãy phòng bếp ồn ào như thế, mà không có ai vào xem!
Đầu bếp ôm đầu ngồi xổm xuống đất, ba người này chắc là người nhà của kẻ thù ông chủ rồi...
"À, còn hai người kia đã bị lây nhiễm, trói chặt bọn họ lại một chút, giao cho người của cục điều tra là được." Ngân Tô nhắc nhở bọn họ.
"Cô... Cô đi đâu vậy?"
"Đi tìm ông chủ của bọn họ."
"Cô là người của cục điều tra sao?"
Câu hỏi này không nhận được hồi đáp, đối phương đã ra khỏi cửa.
...
...
Ngân Tô vừa ra khỏi quán ăn, thấy người đi trên đường đã ít hơn rất nhiều, không ít người vẻ mặt hớt hải vội vàng.
Nghe những người đi đường nói chuyện, Ngân Tô biết trên mạng có tin tức, tình hình hiện tại của An Nhạc thị không khả quan, bọn họ cũng đã nhận được thông báo, yêu cầu mau chóng về nhà, không được đi ra ngoài.
Ngân Tô lên phần mềm lướt web, xem các hot search.
Đứng đầu hot search chính là những nội dung liên quan.
[ chuyện gì vậy, tôi tối nay muốn rời khỏi An Nhạc thị, kết quả tất cả các chuyến bay đều bị hủy! ] [ nghe nói là có chuyện nguy hiểm gì đó. ] [ nguy hiểm gì? Không lẽ là người chơi nào đó lại nổi điên muốn hủy diệt thế giới sao? ] [ bọn người này thật là có bệnh, có chút năng lực thì lại bắt đầu làm càn. ] [ thôi vẫn nên phối hợp một chút đi, chúng ta những người bình thường này, bây giờ còn có thể sống yên ổn, cũng là nhờ họ cố gắng mà... ] [ trò chơi cấm kỵ đúng là hại người mà, khi nào thì mới biến khỏi Trái Đất đây! ] [ tôi thật sự muốn điên rồi, tôi muốn đi họp mà... Người bình thường không có nhân quyền hay sao! Dựa vào cái gì mà không cho tôi rời đi chứ! ] [ không phải chứ, nếu như thật sự gặp nguy hiểm, sao không cho mọi người rút lui, ngược lại giữ hết mọi người lại đây? Như thế này không phải nguy hiểm hơn sao? ] Những lời thảo luận trên mạng không hề nhắc tới quái vật và khu ô nhiễm, mọi người đều cho rằng nguyên nhân của tình huống hiện tại là do người chơi trò chơi nào đó lại phát điên lên mà thôi.
Trò chơi cấm kỵ không cho phép người bình thường biết chuyện trong trò chơi.
Nhưng trong thế giới hiện thực, những rắc rối do người chơi tạo ra, gây ra những sự cố lớn, thì trò chơi cấm kỵ không quản, cho nên người bình thường đều có nghe qua.
Thứ nhất, cục điều tra không thể hoàn toàn phong tỏa, ngăn cản tin tức.
Thứ hai, cục điều tra lo lắng xảy ra sự kiện lớn, người bình thường không biết được tính nguy hiểm, không thể kịp thời nghe theo mệnh lệnh rút lui, cố ý để tin tức này xuất hiện trên thị trường.
Lần này, bọn họ cũng nghĩ là do người chơi nào đó lại nổi điên, muốn gây sự mà thôi.
Ngân Tô thu hồi điện thoại, cục điều tra vì duy trì hòa bình cũng đủ cố gắng.
Nghiêm Nguyên Thanh cũng chỉ bắt được vài người bị lây bệnh, mà toàn là những người đã là đời thứ ba, còn người lây bệnh đời thứ nhất và đời thứ hai thì không bắt được ai cả.
Nghiêm Nguyên Thanh lo lắng có người đã rời khỏi An Nhạc thị, nên đã yêu cầu cục điều tra ở các nơi tăng cường tuần tra và kiểm tra...
Bạn cần đăng nhập để bình luận