Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 784: Đồng nhân nhà máy (2) (length: 7613)

Ngân Tô xuống xe, một tay kéo lại người muốn đi lái xe, "Tiền bối, ta có chút việc muốn thỉnh giáo ngươi."
Lái xe bất mãn vì Ngân Tô kéo lại, càng không muốn để nàng thỉnh giáo, u ám nhìn chằm chằm nàng: "Ta còn có việc."
Tay kéo người của hắn càng ra sức, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa: "Ta đã gọi tiền bối, chắc chắn là cần sự giúp đỡ của ngươi rồi, tiền bối sao có thể không hiểu chuyện như vậy?"
"Ai rảnh giúp ngươi." Lái xe dùng sức vung tay, muốn hất Ngân Tô ra, "Ngươi đừng gây chuyện, ngươi nghĩ mới vừa vào nhà máy liền bị đuổi sao?"
Ngân Tô thở dài, "Ngươi biết kết cục của việc không giúp tiền bối của ta là gì không?"
"? ? ?"
Nàng đang uy hiếp mình sao?
Nàng sao dám uy hiếp mình! !
Trong đáy mắt lái xe bùng lên vẻ ác độc và phẫn nộ, "Ngươi có biết kết cục của việc bị đuổi khỏi nhà máy là gì không?"
Nụ cười của Ngân Tô càng thêm rạng rỡ, thậm chí có chút kích động, "Ngươi biết bây giờ ngươi không giúp ta sẽ có kết cục gì không? Ai nha, ta đã một thời gian không g·i·ế·t người rồi, cũng không biết kỹ thuật có bị mai một hay không..."
Lái xe: "? ? ?"
Cái người mới đến này đang nói cái gì vậy! !
Lái xe vừa muốn mở miệng quát lớn, Ngân Tô đột nhiên ôm lấy cổ hắn, kéo hắn sang một bên, một vật cứng sắc lạnh chống đỡ lên cổ hắn.
"Phải ngoan ngoãn thỉnh giáo tiền bối, sao ngươi không biết trân trọng chút nào, không phải ép ta, sao lại cứ muốn ép ta vậy..."
Lái xe nào muốn cứ vậy mà bị uy h·i·ế·p, đưa tay muốn kéo tóc Ngân Tô.
Đáng tiếc lái xe đâu phải đối thủ của Ngân Tô, hắn đến một sợi tóc của Ngân Tô còn không chạm vào được, đã bị Ngân Tô đè xuống bãi cỏ.
Một vết cắt ở cổ hắn rách ra, m·á·u tươi rầm rầm chảy xuống bãi cỏ.
Mà kẻ cầm đầu bẻ g·ã·y tay hắn, lúc này đè lên ngực hắn, nhìn xuống hắn, đôi mắt đang mỉm cười chiếu rõ vẻ chật vật của hắn lúc này.
Lượng lớn m·á·u tươi tràn ra khiến lái xe bắt đầu sợ hãi, người c·ô·ng nhân mới tới này thật sự sẽ g·i·ế·t hắn!
Hôm nay hắn chỉ là đến đón một chút người c·ô·ng nhân mới, sao lại gặp phải loại chuyện này! !
Cổ không ngừng tuôn ra m·á·u tươi khiến lái xe cũng không dám lớn tiếng la hét, "Tại sao ngươi phải thỉnh giáo ta! !"
"A... Ta cái thứ nhất nhìn thấy là ngươi mà." Ngân Tô cười cười, nhẹ nhàng nói: "Ngươi xui xẻo."
". . ."
. .
. . .
Những người chơi khác xuống xe đã thấy Ngân Tô đè lái xe xuống bãi cỏ, mặc dù không thấy rõ nàng đã làm gì, nhưng lượng m·á·u tươi lái xe đang chảy ra đã cho bọn họ biết chuyện gì đã xảy ra.
"Ta đi..."
"Tình huống gì thế này."
"Nàng... nàng g·i·ế·t người tài xế kia sao? Lái xe là NPC à?"
"Trâu bò thế! Vừa vào phó bản liền lấy NPC tế trời. Tốt tốt tốt, ta cảm thấy nhóm chúng ta có hy vọng ra ngoài rồi."
"Ái, vừa vào phó bản đã loạn g·i·ế·t là đang p·h·ê đ·i·ê·n đấy, không chừng chúng ta cũng nằm trong danh sách săn g·i·ế·t của nàng, đừng nên cao hứng quá sớm."
Lời này vừa nói ra, đám người chơi mới lập tức biến sắc.
Bọn họ không chỉ phải đối mặt với nguy hiểm trong trò chơi, còn phải đối mặt với nguy hiểm đến từ đồng đội...
Chung Đạt và Ninh Phồn thấy rõ hơn những người khác một chút — thấy rõ cách nàng đè lái xe xuống đất.
Nhưng bọn họ đang nói gì, Ninh Phồn và Chung Đạt đều không nghe thấy, chỉ nghe thấy lái xe gầm thét hai tiếng.
Vì cân nhắc đến tình hình hiện tại, đám người cũng không dám tùy tiện tiến lên, tự nhiên cũng không nghe được bọn họ đang nói gì.
Ước chừng ba phút sau, Ngân Tô mới buông lái xe ra rồi đứng dậy.
Quần áo nàng dính không ít m·á·u, trên tay cũng có.
Màu đỏ chói mắt, nhìn có chút đáng sợ.
"Nhìn gì?" Ngân Tô lau lau m·á·u trên tay, ngữ điệu dịu dàng an ủi bọn họ, "Yên tâm, ta sẽ không tùy tiện g·i·ế·t các ngươi."
"! ! !"
Ý là không tùy tiện thì vẫn có khả năng bị g·i·ế·t?
"Đại lão ngươi g·i·ế·t hắn làm gì?" Người chơi lúc trước nói có hy vọng liền hỏi ngay: "Trên người hắn có manh mối gì sao?"
"Nhìn hắn không thuận mắt nên g·i·ế·t thôi." Ngân Tô lau sạch m·á·u trên tay.
Thẩm Thập Cửu: "...” Tuyệt vời!
Quả đúng là phát ngôn của đại lão! !
Thấy bọn họ không có ý định nói thêm, Ngân Tô xoay người đi về phía nhà máy.
Thẩm Thập Cửu đợi Ngân Tô đi xa, người đầu tiên xông tới chỗ NPC, lục soát khắp người hắn, thậm chí không tiếc lột bộ c·ô·ng phục trên người hắn ra.
"Có cái gì không?"
"Không có gì, chẳng có gì cả." Thẩm Thập Cửu ném quần áo đi, "Đại lão có thể thật sự chỉ là thấy hắn không vừa mắt."
Người bên cạnh nói: "Biết đâu là nàng cầm đi đâu đó?"
Thẩm Thập Cửu quay đầu nhìn người vừa nói kia một cái, hắc một tiếng, người kia cho rằng hắn muốn oán trách mình, ai ngờ Thẩm Thập Cửu đột nhiên đứng dậy chạy về phía nhà máy.
". ."
. .
. . .
Chung Đạt và Ninh Phồn đi theo Ngân Tô phía sau.
Vừa rồi Ngân Tô g·i·ế·t NPC có hơi khiến bọn họ trở tay không kịp, nhưng ở bên ngoài, lúc quay về nàng kéo người kia lên chính là Chớ Nhã.
Rõ ràng là nàng đã cứu được Chớ Nhã.
Một người chơi biết cứu người, với một đám người chơi không quen biết, bọn họ đương nhiên sẽ ưu tiên lựa chọn người quen cùng hành động.
Chung Đạt im lặng không nói, Ninh Phồn đành phải lên tiếng, "Chỉ có ba người chúng ta được đưa vào đây, phần lớn đều là người mới, phó bản này không dễ nhằn đâu, dù sao chúng ta cũng cùng nhau vào huyện Sơn Lộc, kết minh đi?"
Ngân Tô và Chung Đạt đều không có phản ứng gì, giống như không nghe thấy đề nghị của Ninh Phồn vậy.
Lúc trước hai người này đã không thích nói chuyện lắm rồi, y như ngậm hột thị, bây giờ còn như thế... Đáng ghét thật!
Nhưng vừa nãy nhìn nàng thế kia, cũng đâu có giống người không thích nói chuyện a! !
Ninh Phồn tức giận trong chốc lát, bỏ qua chuyện kết minh, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa cho bọn họ, "Đây là ta tìm được trên xe."
Tờ giấy nhăn nhúm, giống như đã bị người vo thành một đống không biết bao nhiêu lần.
Ngân Tô nhìn Ninh Phồn một cái, cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
【 đồng nhân sẽ không phục sinh! 】 【 rời khỏi đây! Rời khỏi đây! ! 】 Trên giấy tuy chữ viết chi chít nhưng thực tế cũng chỉ có hai câu này.
Ngân Tô xem xong đưa cho Chung Đạt.
"Ta tìm thấy ở dưới chỗ ngồi, không biết có hữu dụng không." Ninh Phồn nhíu mày nói: "Mọi người xem thử, sau có thể dùng để tham khảo."
Ngân Tô nhìn đại môn nhà máy trong gang tấc, tùy ý nói: "Trước mắt có ba chức vụ: c·ô·ng nhân bình thường, nhân viên kiểm định, và thợ sửa chữa. C·ô·ng nhân bình thường lại được chia thành c·ô·ng nhân nguyên liệu và c·ô·ng nhân sản xuất.
C·ô·ng nhân bình thường có thời gian làm việc rất dài, rất mệt mỏi.
Nhân viên kiểm định thoải mái nhất, nhưng cần trực đêm.
Thợ sửa chữa thì lúc bận túi bụi, lúc rảnh lại rất thảnh thơi.
Người thích ổn định thì nên chọn c·ô·ng nhân bình thường vì tỉ lệ chi phí - hiệu quả cao, còn người thích kích thích có thể thử nhân viên kiểm định hoặc thợ sửa chữa."
Ngân Tô cuối cùng còn chu đáo tổng kết một chút.
Ninh Phồn: "..."
Thì ra ngươi có thể nói nhiều như vậy!
Ninh Phồn nhịn xuống ý muốn châm chọc, quay về chủ đề chính, "Đây là ngươi vừa rồi hỏi được từ miệng tên tài xế kia?"
"Ừm."
Ninh Phồn: "Hắn có thể sẽ nói dối."
Độ tin cậy của NPC không cao, biết đâu chừng lại trộn lẫn cả thạch tín.
Khóe miệng Ngân Tô hơi nhếch lên cười, "Không sao cả, dù sao ta cũng sẽ được thăng chức thôi."
"? ? ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận