Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1006: Cẩm Tú thẩm mỹ viện (8) (length: 8001)

Ngân Tô mang túi tài liệu đến chỗ thầy thuốc Lý.
Thầy thuốc Lý thậm chí không nhìn nàng, đưa tay nhận lấy, vừa mở ra vừa hỏi: "Sao đi lâu vậy?"
Ngân Tô bình tĩnh đáp: "Gặp phải một vị khách nhân khó chịu."
Thầy thuốc Lý cười nhạo một tiếng, nhưng nàng không nói gì, cũng không biết nàng đang cười ai.
Ngân Tô nhón chân nhìn túi tài liệu trong tay thầy thuốc Lý.
Đó hẳn là hồ sơ bệnh nhân, ảnh chụp có hơi đáng sợ, nửa gương mặt tựa như bị hủy hoại.
Ngân Tô còn chưa xem xong, thầy thuốc Lý đột ngột quay đầu, giọng điệu không vui: "Ngươi còn không mau đi chuẩn bị, đứng đây làm gì?"
Ngân Tô: "..."
Chuẩn bị cái gì?
Trước ánh mắt của thầy thuốc Lý, Ngân Tô cụp mắt đáp lời: "Vâng."
Ngân Tô quay người nhìn những người khác, ai nấy đều bận rộn, chắc là đang chuẩn bị cho ca phẫu thuật.
Ngân Tô nhanh chóng tìm đến một chỗ không người, dù không rõ chuẩn bị cái gì, nhưng không sao cả, dù gì lát nữa những thứ này cũng sẽ không dùng đến trên người nàng.
Mà lại thao tác của những người này nhìn qua cũng rất tùy tiện, vừa nãy bọn họ vào phòng phẫu thuật còn không có cả bước khử trùng.
Cho nên Ngân Tô liền bắt đầu giả vờ bận rộn.
Công tác chuẩn bị rất nhanh kết thúc, thầy thuốc Lý bảo y tá đẩy bệnh nhân vào.
Ngân Tô rất nhanh đã thấy người trong tư liệu, nửa bên mặt của nàng tựa hồ bị bỏng, nhìn rất dữ tợn, ghê rợn.
Nữ nhân trên bàn phẫu thuật có hơi căng thẳng, kéo tay áo thầy thuốc Lý hỏi: "Thưa thầy thuốc, mặt của tôi thật sự có thể hồi phục sao?"
"Đương nhiên có thể." Lúc này thái độ của thầy thuốc Lý rất tốt, nhỏ nhẹ an ủi: "Ngài ngủ một giấc dậy, phẫu thuật sẽ kết thúc, rất nhanh ngài sẽ thấy một gương mặt xinh đẹp."
"Nhưng mà... không phải nói là thầy thuốc Lương làm cho tôi sao?" Nữ nhân vừa nói, vội giải thích thêm: "Thầy thuốc Lý, tôi không phải không tin tưởng vào anh, chỉ là ban đầu vẫn là thầy thuốc Lương."
Thầy thuốc Lý: "Ừ, tôi biết, vốn dĩ sắp xếp thầy thuốc Lương làm cho ngài, nhưng thầy thuốc Lương có việc không đến được. Ngài yên tâm, thầy thuốc ở chỗ chúng tôi đều có kinh nghiệm phong phú, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng."
Ngân Tô: "..."
Với cái tình huống làm phẫu thuật thất thường của bọn họ —— toi rồi.
Nhưng nữ nhân tựa hồ rất tin tưởng họ, nghe thầy thuốc Lý nói vậy, dần dần cũng thả lỏng.
Thầy thuốc Lý ra hiệu cho người bên cạnh, trực tiếp bắt đầu tiêm thuốc mê.
Nữ nhân rất nhanh đã mất đi ý thức.
"Bắt đầu đi."
Ngân Tô chỉ phụ trách đưa đồ ở bên ngoài, nàng không thể đến gần giường bệnh, nhưng mà có thể thấy rõ tình huống.
Giai đoạn đầu xem như thuận lợi, không có gì ngoài ý muốn xảy ra.
"Tư Tư..."
Ca phẫu thuật hơn phân nửa, đèn trong phòng phẫu thuật bỗng nhiên nhấp nháy một cái.
Nhưng thầy thuốc Lý đang tập trung tinh thần làm phẫu thuật, những người khác cũng tập trung nghe thầy thuốc Lý phân phó, dường như không ai để ý đến.
Chỉ có Ngân Tô đang làm biếng thấy được.
Đèn lại nhấp nháy hai lần, Ngân Tô cảm giác nhiệt độ trong phòng phẫu thuật như hạ đi mấy độ, cả tóc gáy cũng bắt đầu xao động.
Có cái gì đó đã vào...
"Tư Tư..."
Đèn trên đỉnh đầu nhấp nháy kịch liệt, một giây sau toàn bộ phòng phẫu thuật chìm vào bóng tối.
"A!"
Trong bóng tối, không biết ai kêu lên một tiếng.
Ngay sau đó toàn bộ phòng phẫu thuật loạn cả lên.
Ngân Tô lấy một cặp kính mắt đeo vào, không thấy rõ quái vật không phải người, nhưng có thể nhìn rõ tình hình phòng phẫu thuật.
Từ trong hỗn loạn, nàng bám vào cạnh cửa đứng.
Nữ nhân trên bàn phẫu thuật không biết từ lúc nào đã rơi xuống khỏi bàn, ngã trên mặt đất, vì bóng tối mà y tá hỗn loạn, thỉnh thoảng giẫm qua người nàng.
"A a ——" có người thét lên.
Ngân Tô nhìn về phía đó, thầy thuốc Lý bị thứ gì kéo tóc, đang kéo cô ta về phía cửa.
Cửa phòng phẫu thuật tự động mở ra, đầu thầy thuốc Lý bị kéo ra ngoài, cửa bỗng nhiên đóng lại.
Đầu và thân của thầy thuốc Lý phân lìa tại chỗ.
Ngân Tô: "..."
Có phải quá máu me rồi không?
Thầy thuốc Lý vừa chết, đèn trong phòng phẫu thuật bỗng cái tách một tiếng bật sáng.
Ánh sáng trở lại phòng phẫu thuật, các y tá đang thét lên trong hỗn loạn lập tức thấy rõ tình huống xung quanh, sau đó lại hét thảm một tiếng.
"A a!! !"
Các y tá đồng loạt lùi lại.
Nữ nhân trên bàn phẫu thuật nằm ngửa dưới đất, trên mặt máu thịt be bét, ngực không còn phập phồng, nàng đã chết.
Y tá vừa nãy trong hỗn loạn cảm giác đã giẫm lên người ta, lúc này sắc mặt trắng bệch.
"Chết rồi... Nàng chết rồi."
"Thầy thuốc Lý, thầy thuốc Lý đâu?"
Các y tá bối rối tìm thầy thuốc Lý, rất nhanh đã thấy thân thể thầy thuốc Lý đổ trong vũng máu ở cạnh cửa phòng phẫu thuật.
"Thầy thuốc Lý..."
Y tá đi hai bước về phía đó, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai lùi lại: "Đầu của thầy thuốc Lý không thấy! !"
Một cái chết hai mạng, một cái lại còn là thầy thuốc Lý của bọn họ, các y tá trực tiếp hoảng hồn.
"Chết rồi... Lại chết."
"Tháng này là lần thứ mấy rồi..."
"Nó quay lại rồi... Chắc chắn là NÓ quay lại rồi." Y tá nào đó ôm cánh tay, thần kinh có chút bất ổn ngửa đầu nhìn xung quanh, miệng thì thào: "Là NÓ quay lại rồi..."
"Bốp ——"
Y tá lớn tuổi bên cạnh giáng một cái tát, quát lớn: "Đừng có nói linh tinh! ! Còn cả các ngươi, đừng có kêu nữa, các ngươi muốn dẫn cả khách nhân đến đây sao?"
Thầy thuốc Lý đã chết, lúc này người y tá lớn tuổi có quyền uy nhất, bà ta vừa lên tiếng, những người khác lập tức không dám lên tiếng nữa.
Y tá lớn tuổi có vẻ rất có kinh nghiệm, tiếp tục quát: "Thần người ra đấy làm gì? Dọn dẹp sạch sẽ chỗ này, còn các ngươi thì đi tìm xem đầu thầy thuốc Lý đi đâu rồi."
Mặt mày tái nhợt các y tá không dám phản bác, chậm rãi động tay.
Y tá nọ chỉ vào bệnh nhân dưới đất: "Còn nàng... Nàng thì sao?"
"Phẫu thuật sao có thể không có chút nguy hiểm nào." Y tá lớn tuổi hừ lạnh một tiếng: "Cứ nói nàng bị dị ứng thuốc tê, không cứu chữa được."
Ngân Tô nhớ kỹ dáng vẻ y tá kia, đi theo những người khác cùng dọn dẹp hiện trường.
Đầu thầy thuốc Lý ở ngoài cửa, các y tá rất nhanh đã mang về.
Y tá lớn tuổi dùng đồ bọc đầu lại, cuối cùng đem xác thầy thuốc Lý vào túi đựng xác.
"Hôm nay chuyện xảy ra ở đây, ai cũng không được phép nói ra bên ngoài! !" Y tá lớn tuổi cuối cùng phát biểu, "Để ta nghe được tin đồn, các ngươi... hừ!"
Y tá lớn tuổi sai người nâng túi đựng xác rời đi.
Những người khác cũng không muốn ở lại lâu trong phòng phẫu thuật nơi vừa có người chết, vội vàng như trốn chạy rời đi.
Ngân Tô ra ngoài thì thấy một người chơi đang giấu mình, chỉ lộ ra nửa bước chân.
Ngân Tô giả bộ không thấy, đi theo cô y tá vừa nãy nói 'NÓ trở lại' rời đi.
Tiểu hộ sĩ trên đường đi lòng dạ rối bời, rõ ràng không có ai, cô lại luôn lo lắng bất an, trong miệng mấp máy lẩm bẩm không biết đang niệm cái gì.
Tiểu hộ sĩ vào phòng thay đồ, bên trong còn mấy y tá khác, may là những y tá kia nhanh chóng rời đi, thoáng cái trong phòng thay đồ chỉ còn lại tiểu hộ sĩ và Ngân Tô.
Ngân Tô khóa cửa phòng thay đồ lại.
Tiếng khóa cửa làm tiểu hộ sĩ giật mình, cô bỗng nhiên quay đầu lại nhìn, trong đáy mắt lộ vẻ sợ hãi.
Nhìn rõ người trước cửa là ai, tiểu hộ sĩ liếm liếm đôi môi khô khốc, "Tưởng Tình, sao cô vẫn chưa đi?"
"Tôi thấy cô hình như không khỏe lắm." Ngân Tô lo lắng nói, "Cô không sao chứ?"
"Tôi không sao..." Tiểu hộ sĩ lắc đầu: "Cô đi trước đi."
Ngân Tô nhìn xung quanh, ám chỉ cô ta: "Vừa rồi đã xảy ra chuyện như vậy... Cô ở lại một mình có sao không?"
Tiểu hộ sĩ có lẽ nghĩ đến chuyện vừa rồi, sắc mặt biến đổi: "...Vậy cô vẫn nên đợi tôi đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận