Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 647: Anh Lan bệnh viện (5) (length: 8309)

Ngân Tô liếc người chơi kia một chút, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong âm trầm mà lạnh lẽo: "Ngươi đến cả con mình ở phòng bệnh nào cũng không biết sao? Ngươi bất cẩn chủ quan như thế, đến việc làm mẹ cũng không xong, chi bằng đi c·h·ế·t cho rồi."
Nàng làm sao biết đứa bé kia có mẹ là ai, nàng cũng không có tìm được danh sách.
Những học sinh mới sinh này ngay cả tên cũng không có, chỉ có số hiệu trên nôi mà thôi.
Cho nên Ngân Tô chỉ có thể dùng NPC để chặn hỏi người chơi.
Người chơi: "..."
Người chơi đơ người vài giây.
Ngân Tô vô tình giục giã: "Nhanh lên, phía sau vẫn còn người chờ đấy, đừng có làm lỡ thời gian."
Người chơi: "..."
Người chơi cuối cùng cũng cầm lấy áo cách ly rồi đi thay quần áo.
Phía sau, người chơi lần lượt đuổi theo, vẫn còn có người chơi chưa từ bỏ ý định, dùng đủ mọi cách để khách sáo.
Ngân Tô cứ nghe cho có lệ cho qua chuyện đến lượt mấy người cuối cùng, Ngân Tô phát hiện ra Ô Bất Kinh, âm sắc của hắn rất dễ phân biệt.
Thế nhưng Ô Bất Kinh cũng không có nhận ra nàng, có lẽ là vì nàng không những thay đổi dung mạo, còn thay đổi cả giọng nói, lại mặc thêm áo khoác trắng nữa. Bất quá, khi hắn nhìn thấy cái tên trên bảng tên công tác, có chút kỳ lạ, hắn nhìn nàng hai mắt rồi cuối cùng đầy vẻ nghi hoặc mà đi tới.
Đi được hai mét hắn còn quay đầu lại nhìn nàng.
...
...
Vòng tay trên tay người chơi chỉ có thông tin của riêng họ, không có liên quan gì tới lũ trẻ.
Nhưng dù sao thì vẫn nên đi xem một chút đã, nhỡ đâu trong phòng trẻ con có thông tin tương ứng của bọn họ thì sao.
"Chuyện gì xảy ra với mấy đứa trẻ này vậy... Quá... Thật là buồn nôn." Có người chơi đứng ngoài phòng giám hộ bệnh nặng, nhìn lũ trẻ bên trong, không kìm được lộ ra vẻ ghê tởm.
Giọng nói của hắn thu hút không ít người chơi khác qua đó.
Trước đó cũng có người chơi từ bên kia đi ngang qua, nhưng bọn họ đều chỉ quan sát một chút rồi đi ra, dáng vẻ chẳng có gì ngạc nhiên.
Nếu toàn bộ lũ trẻ đều bình thường thì họ mới thấy không hợp, chắc chắn là có âm mưu lớn hơn đang ẩn giấu.
"Đây là... Phòng giám hộ bệnh nặng, bên trong không có lấy một NPC nào."
Không một NPC làm mẹ nào bước vào căn phòng này.
"Không thể nào? Mấy đứa trẻ này là của chúng ta sao?"
"Giờ xem ra là thế rồi."
Các người chơi đứng ngoài phòng giám hộ bệnh nặng, sắc mặt thay đổi.
Mấy con quái vật nhỏ này trông không có vẻ thân thiện cho lắm...
...
...
Các NPC đã tìm thấy con của mình, lũ trẻ còn lại đều là người chơi.
Nhưng cộng thêm cả phòng giám hộ bệnh nặng thì chỉ còn 18 đứa trẻ, trong khi người chơi lại có đến 25 người, vậy là có 7 người chơi không có con tương ứng.
Quan trọng nhất là cho dù có 18 đứa trẻ thì bọn họ cũng chẳng có cách nào để phân biệt được đứa nào là của mình.
"Mọi người nhìn mấy NPC kia xem..."
Lúc này, đám NPC ôm con, đều đã vứt đi vẻ lạnh lùng lúc trước, thay vào đó là nụ cười nhân từ, ôm đứa bé vào lòng hoặc nhẹ nhàng hôn hít, hoặc là cho bú sữa, mỗi NPC đều tỏa ra một thứ gọi là tình mẫu tử.
Một vài đứa bé đang khóc quấy dường như cũng vì mẹ đến mà yên lặng trở lại.
Những NPC và người chơi hai mặt như này thì người chơi có kinh nghiệm từng trải đều rất bình tĩnh chấp nhận những biểu hiện thái quá này của các nàng, lúc này lại càng chú ý đến một vấn đề khác.
"Vậy phải làm thế nào để tìm bây giờ?"
"Trên vòng tay cũng không có manh mối... Lẽ nào lại là tùy tiện bế một đứa? Số lượng trẻ con không khớp với số người chúng ta, ai cướp được là của người đó sao?"
Người chơi này vừa nói, bầu không khí liền trở nên quái lạ, bọn họ đều âm thầm giãn khoảng cách ra.
Chỉ cần có một người dẫn đầu thì những người khác lập tức sẽ đuổi theo.
Nhưng cũng may là không có ai mở đầu.
Dù sao thì ở thế giới thực, cướp con là hành vi vi phạm pháp luật mà...
Sau một bầu không khí quái dị ngắn ngủi, có người phá vỡ sự im lặng: "Mẹ nào lại bế nhầm con chứ? Bế nhầm con chắc chắn có vấn đề... Mọi người đừng có làm bậy."
"Đúng đúng đúng đúng... Nhất định có cách nào đó tìm được đứa bé của chúng ta."
Bọn họ không ai nhắc lại vấn đề số lượng trẻ con nữa.
Bây giờ đến việc tìm trẻ còn chưa biết thì có nói ra cũng chỉ tăng thêm mâu thuẫn mà thôi.
Còn chưa tìm được con đã để người chơi tự đánh nhau rồi.
Có người chơi hướng mắt về phía đám NPC làm mẹ: "Mấy NPC kia đã tìm được kiểu gì vậy?"
"Các nàng rõ ràng là biết con mình là ai mà... Ta xem qua vòng tay của các nàng rồi, giống của chúng ta. Nhưng mà chúng ta tỉnh dậy là ở trong phòng bệnh rồi, trẻ con thì ở đây, còn mấy bà mẹ sinh con trong kịch bản kia chắc chắn là biết con mình ở đâu."
"Ghê tởm thật, vừa vào đã gặp ngay màn này."
"Tôi thấy manh mối nằm ở khu nội trú bên kia, chắc chắn là có ghi chép liên quan."
"Nhưng không thể quay về đó tìm bây giờ được chứ? Mà cũng hình như là không thể đi được mà..." Hắn nhìn về phía cầu thang kia, vị bác sĩ kia đứng ở đó, chắc chắn là sẽ không cho họ rời đi sớm như vậy đâu.
Hơn nữa sau khi rời khỏi đây còn có y tá khu nội trú chờ sẵn nữa...
"Không ở chung với trẻ con thì sẽ thế nào? Nhất định phải ở cùng với chúng sao? Nhỡ ở chung với chúng nó là sai thì sao?"
"Ở chung với trẻ là sai lầm, trò chơi ước gì vừa bắt đầu đã phát trẻ cho chúng ta rồi... Không ở chung với trẻ chắc chắn là có vấn đề."
"Nhìn xung quanh xem, tìm xem còn manh mối nào khác không."
Các người chơi tản ra tìm kiếm manh mối, có người còn chạy đến hỏi đám NPC làm mẹ kia nhưng đáng tiếc là trong mắt bọn họ chỉ có con, hoàn toàn làm ngơ với tiếng nói từ thế giới bên ngoài.
Cũng có người chơi đi quan sát mấy đứa bé không có mẹ, lật xem nôi của chúng, muốn xem có cất giấu đầu mối gì không.
Các người chơi đi một vòng quanh các phòng bệnh, gan lớn thì ngay cả phòng giám hộ bệnh nặng cũng vào xem qua, đám trẻ này mặc kệ là khóc hay là im lặng cũng chẳng thèm để ý đến bọn họ cho nên không có chuyện gì bất trắc xảy ra cả.
Đương nhiên không có gì bất trắc xảy ra cả, bọn họ cũng không tìm được gì.
...
...
Ô Bất Kinh đứng ở cửa một căn phòng, nhìn đám "bà mẹ" bất lực trên hành lang, hắn vừa rồi cũng đã tìm hai gian phòng, cũng không thấy gì.
Ánh mắt của hắn vượt qua hành lang dài dằng dặc, dừng lại trên người vị bác sĩ đứng ở cửa hành lang kia.
Không hiểu vì sao...
Ô Bất Kinh quen tay ném cho mình một cái Trị Liệu thuật, gọi bảng cá nhân của bản thân ra, nhấn mở giao diện chuyển khoản bạn bè.
[Xác nhận chuyển khoản 505 điểm tích lũy cho 'Tô đại thiện nhân'.] Ô Bất Kinh nhấn xác nhận.
Chuyển khoản điểm tích lũy không có cách nào ghi chú nhưng số lượng có thể tự định nghĩa.
Trong phó bản không có cách liên lạc nào khác, người chơi trong đội sẽ dùng hệ thống điểm tích lũy để truyền tin.
Ô Bất Kinh nhấn xác nhận xong thì lại ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào vị thầy thuốc đối diện.
Hắn thấy thầy thuốc lấy trong túi ra một chiếc điện thoại di động... Điện thoại? Hắn nhớ lần trước Tô tiểu thư rút được một chiếc điện thoại di động trong phó bản tỏ tình của Quý, chiếc điện thoại đó có thể xuất hiện ở phó bản, mà cái điện thoại trong tay thầy thuốc đối diện cũng rất giống!
Ngay lúc này, thông báo chuyển khoản điểm tích lũy bắn ra trước mắt.
[Tô đại thiện nhân chuyển khoản cho bạn 1 điểm tích lũy.] Ô Bất Kinh: "!!"
Người chơi trong phó bản không thể chuyển khoản cho người chơi ở thế giới thực trong thời gian thực, nàng có thể nhận được mà còn chuyển khoản lại cho hắn, chứng tỏ là nàng đang ở trong phó bản.
Ô Bất Kinh mặt lộ vẻ vui mừng, mạng chó bảo vệ rồi!! Ô ô ô hắn muốn đi ôm đùi đại lão, để đại lão sai bảo như trâu như ngựa!!
"Ô tiên sinh, ngươi muốn đi đâu vậy?"
Ô Bất Kinh còn chưa kịp đi được hai bước đã bị gọi lại.
Hắn quay đầu lại đã thấy Tuân Hướng Tuyết cùng phòng bệnh với hắn, sắc mặt trắng bệch.
"Tôi..."
Ô Bất Kinh lắp bắp, không nói được thành lời. Cũng không thể nói là hắn muốn đi ôm đùi đại lão chứ?
Đại lão còn chưa nói cho người chơi khác, nàng là người chơi, chắc chắn là có lý do của nàng, hắn đâu dám bại lộ đại lão chứ....
Bạn cần đăng nhập để bình luận