Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 700: Anh Lan bệnh viện (58) (length: 7851)

Ngân Tô mở cửa khu nhà dành cho trẻ sơ sinh, ánh mặt trời từ bên ngoài tràn vào, đồng thời, một người đầy máu cũng lảo đảo bước vào.
Ngân Tô lùi lại ba bước, đề phòng người đầy máu đó văng trúng mình. Nàng quay người nhìn thoáng qua, nhận ra người máu me be bét này là ai.
"Ô Bất Kinh."
"Tô tiểu thư." Ô Bất Kinh ôm đứa bé xông ra, phản ứng cực nhanh: "Sao vậy, sao vậy. . .!"
Ô Bất Kinh nhìn thấy người dính đầy máu kia, lập tức dừng chân.
"Nàng nàng nàng. . ."
"Xem còn sống hay không." Ngân Tô chỉ huy Ô Bất Kinh.
"A a a. . ."
Có đại lão ở bên cạnh làm chỗ dựa, Ô Bất Kinh có thêm động lực, kiểm tra người đầy máu một chút, xác định vẫn còn thở, vừa kéo người vào trong vừa nói: "Vẫn còn sống."
Người đầy máu tuy còn thở, nhưng đã hôn mê sâu, gọi thế nào cũng không tỉnh, vết thương trên người lộ ra tử khí lạnh lẽo.
Nếu không điều trị kịp thời, nàng cũng chỉ chống đỡ được một chút thời gian ngắn nữa.
Ô Bất Kinh nhìn Ngân Tô, hỏi ý kiến: "Đại lão có muốn cứu không?"
"Ta không cứu." Ngân Tô lạnh lùng khoanh tay đứng im bất động.
Ô Bất Kinh cũng không cảm thấy thái độ của Ngân Tô có vấn đề gì, ở trong phó bản này không ai nợ ai, dù có người nguyện ý ra tay cứu giúp, cũng là muốn xem xét lợi ích.
Hơn nữa... Đại lão làm gì cũng đều đúng cả!
". . . Vậy ta cứu được không?"
Giọng điệu Ngân Tô lạnh nhạt: "Ngươi là một người tự do độc lập, muốn làm gì là việc của ngươi, hỏi ta làm gì?"
Ô Bất Kinh biết Ngân Tô sẽ không cho mình lời khuyên, hắn cúi đầu nhìn Tuân Hướng Tuyết đang hôn mê, .
Tuân Hướng Tuyết trước kia đã giúp hắn không ít.
Dù sao nàng hiện giờ đang hôn mê, cũng đâu biết mình đã dùng cách gì để cứu nàng ta?
"Vậy ta cứu nhé?" Ô Bất Kinh còn cố tình hỏi Ngân Tô một tiếng.
Ngân Tô không thèm đáp lại hắn, trực tiếp quay người bỏ đi.
". . ."
Ô Bất Kinh lo lắng người chơi khác xuất hiện, cũng không dám lãng phí thời gian nữa, bắt đầu chữa trị cho Tuân Hướng Tuyết.
Tuân Hướng Tuyết bị thương quá nặng, Ô Bất Kinh trị liệu tốn khá nhiều thời gian, đợi chữa trị xong, sắc mặt hắn cũng có chút tái nhợt.
Nhưng mà tình hình của Tuân Hướng Tuyết đã tốt hơn nhiều, lúc này đã có dấu hiệu tỉnh lại.
Tuân Hướng Tuyết đột nhiên ngồi bật dậy, "Lương dì!"
Xung quanh sáng trưng, không có quái vật, cũng không có Lương dì, chỉ có Ô Bất Kinh mặt tái nhợt vì bị nàng ta dọa cho giật mình.
Ô Bất Kinh ôm chặt đứa bé trong ngực, nuốt nước bọt hỏi: "Lương dì thế nào?"
Các nàng cùng nhau rời đi, sao giờ chỉ có Tuân Hướng Tuyết trở về? Lương dì đâu?
Đầu Tuân Hướng Tuyết vẫn còn hơi đau, nàng đưa tay ôm đầu lắc lắc, giọng khàn khàn: "Ta... Sao ta lại trở về đây?"
"Ta không biết, lúc ta thấy thì ngươi đã nằm ở trước cửa rồi." Ô Bất Kinh chỉ về hướng cửa lớn, còn có thể thấy vết máu lưu lại.
Đầu Tuân Hướng Tuyết đau nhức, một lúc sau mới trở lại bình thường, ký ức hỗn loạn cũng dần dần hồi phục trật tự.
Lúc đó con quái vật kia lao về phía nàng, xô nàng ngã vào hành lang tầng hai. Tuân Hướng Tuyết biết khu nội trú có quái vật, vết thương bị cắn xé trên thi thể những người chơi đã chết ở khu nội trú không phải do NPC bình thường gây ra.
Nhưng đêm qua là lần đầu tiên Tuân Hướng Tuyết nhìn thấy những con quái vật đó.
Vẻ ngoài của bọn chúng hơi giống quái vật nhỏ ở phòng bệnh nặng, nhưng không hoàn toàn giống nhau, nói chung là trông rất ghê tởm.
Chủ yếu là thực lực của bọn chúng rất mạnh, nếu đối đầu một con thì còn có cơ hội chạy, ai ngờ sau khi ngã xuống tầng hai, lại có thêm hai con quái vật khác chui ra.
Ba con quái vật vây nàng tấn công, đúng lúc nàng sắp không chống đỡ được thì Lương dì đột ngột xuất hiện. . .
Sau đó thì mọi chuyện càng trở nên hỗn loạn, nàng làm thế nào trở về đây, Tuân Hướng Tuyết không thể nhớ rõ.
Ô Bất Kinh: "Vậy Lương dì. . ."
Tuân Hướng Tuyết không trả lời câu hỏi này, nhưng trong lòng Ô Bất Kinh đã có đáp án.
Lương dì đã chết rồi.
Tuân Hướng Tuyết mò mẫm trong bộ quần áo dính đầy máu, lấy ra một lọ thuốc: "Thuốc."
Tìm mấy viên thuốc này cũng không dễ dàng, trước đó các nàng đã phát hiện ra lọ thuốc của y tá không hề có nhãn mác gì, lúc tìm kiếm, bọn họ phát hiện tất cả thuốc bên trong đều có màu trắng.
Chỉ có y tá mới có thể phân biệt chính xác viên thuốc, nhưng nếu quấy rầy y tá đang chữa bệnh hoặc chăm sóc bệnh nhân vào ban đêm sẽ bị tiêm thuốc an thần, người chơi sẽ ngay lập tức tử vong.
May mắn cuối cùng các nàng đã tìm ra được một biện pháp khác, quá trình tuy cũng rất gian nan nguy hiểm, nhưng cuối cùng đã lấy được thuốc viên màu trắng chính xác.
Tuân Hướng Tuyết thu hồi tâm tình, chia thuốc cho Ô Bất Kinh, nàng cố gắng đứng dậy, cả người dính đầy máu me nhưng cảm giác mình không bị thương nghiêm trọng như vậy: "Sao ta thấy vết thương không nghiêm trọng lắm, ngươi đã làm gì?"
"Ta chỉ cho ngươi uống một chút dược dịch thôi." Ô Bất Kinh nói.
"Dược dịch cấp bậc gì?"
"Cái loại dược dịch mà ta hay cho các ngươi dùng ấy. . ."
Ô Bất Kinh một mực khẳng định chỉ cho nàng ta dùng loại dược dịch phổ thông tự chế, Tuân Hướng Tuyết dù luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nàng căn bản không nhớ ra mình đã về đến đây bằng cách nào, cho nên cũng không chắc sau đó đã có chuyện gì xảy ra.
Ngoài cửa lớn, Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt dìu nhau đi về phía này, trên người cả hai trừ máu me, còn có cả vết tích bị lửa thiêu đốt.
Tuân Hướng Tuyết đành gác lại vấn đề này, nhìn Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt.
"Các ngươi giết Khâu Cảnh?" Tối hôm qua Tuân Hướng Tuyết bị ảnh hưởng, chủ động lên tiếng hỏi một câu.
Dư Bách Sơ lắc đầu: "Chút nữa thì được."
Vốn dĩ bọn họ định giết Khâu Cảnh để đổi lấy một suất vào phòng bệnh nặng, ai ngờ cuối cùng đồng đội lại chết thay.
Tâm tình Dư Bách Sơ có chút tồi tệ.
Tuân Hướng Tuyết không hỏi gì thêm, đang chuẩn bị đi vào trong thì nghe Dư Bách Sơ hỏi lại: "Tối hôm qua các ngươi ở khu nội trú đã tìm được gì?"
Dư Bách Sơ chủ động nói: "Tuy ta không giết được Khâu Cảnh, nhưng ta đã biết manh mối về thuốc viên, tối hôm qua các ngươi đi tìm thuốc viên sao?"
Các nàng đi khu nội trú là để giết Khâu Cảnh đoạt lấy đứa bé.
Nhưng Tuân Hướng Tuyết và Lương dì vốn không cần thiết phải rời khỏi khu nhà cho trẻ sơ sinh, có thể các nàng vẫn rời đi, chứng tỏ các nàng có việc khác cần làm.
Hiện giờ thứ các nàng quan tâm nhất là làm sao để đứa bé nhanh chóng hồi phục lại bình thường.
Tuân Hướng Tuyết: "Ừ."
"Vậy các ngươi đã tìm được chưa?"
Tuân Hướng Tuyết không trả lời, Dư Bách Sơ chủ động nói: "Có thể dùng điểm tích lũy để giao dịch, chỉ còn ngày cuối cùng, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mới có thể sống sót đến cuối cùng."
0101 tuy mang lại một chút tiện lợi cho bọn họ, nhưng cũng chỉ đến thế thôi.
Nó sẽ không giúp bọn họ thông quan. . .
Vậy nên cuối cùng bọn họ vẫn phải dựa vào chính mình.
Tuân Hướng Tuyết có lẽ bị thuyết phục bởi câu nói cuối cùng của Dư Bách Sơ, đồng ý giao dịch.
. . .
. . .
Nửa tiếng sau, y tá ở khu nội trú đưa đến Khâu Cảnh và những NPC bà mẹ còn lại.
Tổng số người chơi hiện tại, cộng cả Ngân Tô là tám người.
Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt vẫn xem như là một đội hai người, cùng với Khâu Cảnh một mình lẻ loi.
Cùng với hai người chơi vẫn luôn hành động đơn độc là Quý Cẩm và Mạnh Văn Sơn.
Cuối cùng là Ô Bất Kinh và Tuân Hướng Tuyết.
Khâu Cảnh và Dư Bách Sơ coi nhau như kẻ thù không đội trời chung, nhưng Ngân Tô xuất hiện kịp thời, nên hai bên không xảy ra xung đột.
Các bảo bối ném phiếu cuối tháng nha ~~..
Bạn cần đăng nhập để bình luận