Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 234: Thuyền Noah (25) (length: 7699)

Ngân Tô chờ Hướng Vãn cùng người chơi kia rời đi, từ chỗ ngoặt cầu thang bước ra, nàng đi đến cửa phòng mà vừa nãy Hướng Vãn đã vào.
Vì sao Hướng Vãn lại ra vào phòng người chơi khác?
"Lâm tiểu thư?"
Hứa Hòa Diệp dẫn theo Tề Diệu cùng những người kia từ thang máy đi ra, thấy Ngân Tô đứng ở trong hành lang nhỏ, đáy mắt lộ ra vài phần kinh ngạc.
"Sao cô lại ở đây?"
Ngân Tô bĩu môi về phía cửa phòng bên cạnh, nói thẳng: "Vừa nãy có người vào phòng các anh."
"! ! !"
Mấy người ai nấy đều chạy về phía phòng mình.
Ngân Tô đứng ở trước cửa một phòng, ngó cổ vào xem bọn họ lục lọi.
Hứa Hòa Diệp ra đầu tiên, trên tay cầm một vật giống như trâm cài ngực, nói là giống bởi vì nó đã bị đốt thành một cục.
Đồng tử Ngân Tô sáng lên: "Oa, có người tặng quà à!"
Hứa Hòa Diệp: "..." Đây không gọi tặng quà, đây gọi là muốn đưa bọn họ xuống địa ngục.
Những người khác cũng lần lượt đi ra, Từ Thừa Quảng và Lữ Tiểu Nhị đều tìm thấy những đồ vật vốn không thuộc về phòng này, hơn nữa đều bị đốt cháy nham nhở.
Tề Diệu và Thường Nghĩ Khê không tìm thấy gì trong phòng của mình.
"Là chúng ta không tìm ra sao?" Tề Diệu nghi hoặc: "Nhưng tôi đã tìm khắp cả rồi mà."
Hứa Hòa Diệp thận trọng nói: "Cùng nhau tìm lại thử xem."
Ngân Tô không giúp, vẫn đứng ngoài cửa xem bọn họ tìm. Nhưng bọn họ lục tung cả căn phòng lên, cũng không tìm thấy thứ gì.
Mấy người chơi lục lọi như vậy mà vẫn không ra đồ vật, vậy khẳng định là không có.
Ngân Tô chậm rãi nói: "Cũng có thể là cô ta chưa kịp bỏ."
Hứa Hòa Diệp: "Lâm tiểu thư thấy là ai bỏ?"
"Hướng Vãn." Khóe miệng Ngân Tô ngậm ý cười gian xảo, bày kế cho bọn họ: "Không bằng các anh giấu hết mấy thứ này vào phòng cô ta đi, xem có chuyện gì xảy ra."
Hứa Hòa Diệp nhớ đến quy tắc trên Sổ tay khách trọ.
【Xin khách trọ giữ gìn kỹ vật phẩm tùy thân, nếu phát hiện vật phẩm không thuộc về mình, xin lập tức gọi nhân viên công tác xử lý.】 Hứa Hòa Diệp từng nói với những người khác về mấy quy tắc này, bọn họ hiển nhiên cũng nhớ ra.
Tề Diệu: "Có nên gọi NPC không?"
"Ai mà biết gọi NPC sẽ xảy ra chuyện gì." Từ Thừa Quảng không đồng ý gọi NPC, "Không bằng làm theo lời Lâm tiểu thư, bỏ vào phòng Hướng Vãn đi."
"Thật là Hướng Vãn bỏ sao?"
Mọi người vô thức nhìn về phía Ngân Tô.
Ngân Tô buông tay: "Dù sao tôi thấy cô ta ra ra vào vào phòng các anh, cô ta cũng không thể rảnh rỗi, đang giúp các anh quét dọn vệ sinh đấy chứ?"
"..."
Lúc bọn họ không có ở, mà lại tự ý đi vào phòng bọn họ, vốn dĩ là một chuyện rất kỳ lạ.
Cuối cùng ba vật bị đốt cháy nham nhở kia bị bỏ vào phòng Hướng Vãn.
Ngân Tô thấy không có gì, chuẩn bị rời đi.
"Lâm tiểu thư, chúng tôi phát hiện một chút giấy vụn trong rương hành lý vào buổi sáng." Hứa Hòa Diệp gọi Ngân Tô lại: "Bọn chúng cũng không thể ghép được, không biết có tác dụng gì không, cô có phát hiện không?"
Ngân Tô liếc mắt nhìn qua, đầu tiên là cười, sau đó mới khẽ cong khóe môi nói: "Có lẽ là các anh ghép hình chưa đúng."
"! ! !"
...
...
Ngân Tô về phòng nghỉ ngơi một chút, còn chưa ngủ thì nghe thấy một tiếng hét thảm, một bóng đen đập xuống bên ngoài cửa sổ.
Ngân Tô lập tức đứng dậy đi xem náo nhiệt.
Đập xuống không phải ai khác, chính là Bàng Hưng c·h·ế·t không nhắm mắt, m·á·u tươi chảy ra trên mặt đất, chậm rãi hiện lên một dòng quy tắc.
【Chỉ có khách trọ lên thuyền Noah mới có được sự trùng sinh và cứu rỗi.】 Ngân Tô: "..."
Người chơi leo lên thuyền Noah là một con đường c·h·ế·t, còn trùng sinh với cứu rỗi... Ai trùng sinh? Cứu rỗi ai?
Bàng Hưng rơi từ trên lầu xuống, tầng của cô ta là tầng 5... Xem ra đã có người chơi tìm được tầng năm.
Cũng không biết Bàng Hưng là c·h·ế·t do tay NPC, hay là do người chơi giết.
Ngân Tô đóng cửa sổ lại, nằm lại lên giường nghỉ ngơi.
...
...
Tầng 5.
Kim Văn Võ nhặt mảnh giấy trong vũng m·á·u lên, hắn thăm dò nhìn xuống, thân ảnh Bàng Hưng đã mơ hồ, nhưng quy tắc bên cạnh cô ta thì rõ ràng.
Kim Văn Võ cất kỹ tờ giấy, lặng lẽ rời phòng.
Ngoài hành lang có người, nhưng những người kia giống như không thấy Kim Văn Võ, hắn dễ dàng bước vào thang máy.
Kim Văn Võ đến nơi an toàn mới lấy ra hai tờ giấy, từ chỗ xé mà xem, hai tờ giấy này có thể ghép được, nhưng nội dung không giống nhau.
Có lẽ phải ghép được hết toàn bộ mới có thể có manh mối thật sự.
Còn những mảnh giấy khác thì phải đi đâu tìm?
Tờ đầu tiên ở trên người mình, tờ thứ hai trong tay khách trọ ở tầng 5...
Liệu những nhân viên phục vụ kia có không? Hay là ở trong tay quái vật?
...
...
Kho hàng.
Trong kho hàng tối tăm không thấy rõ năm ngón tay, bóng ma chồng chất, chúng nó xuyên qua lại giữa các kệ hàng, Keng Keng ở sau lưng đuổi theo một con đ·i·ê·n p·h·ê.
Bầy quái vật giống như sóng biển, lúc thì bị đuổi đến bên trái, lúc thì bị đuổi đến bên phải.
Tiếng Keng Keng kia, cứ như tiếng chuông của t·ử thần.
"Ta chỉ là đang tìm một vài thứ, vì tốt cho mọi người thôi, các ngươi chủ động giao ra là ta đi liền."
"Mấy người đừng chạy nữa mà!"
"Ai... Ta thật sự không có ác ý với các ngươi."
Quái vật hận không thể mang kẻ đ·i·ê·n p·h·ê phía sau quay ngược về mười phút trước, để cho nó tự mình xem không có ác ý của nó là cảnh tượng thế nào.
"Ta tìm thấy đồ vật là sẽ đi liền, thật đó, ta thề."
"Mấy người không cho ta, vậy ta chỉ có thể cứ ở mãi cùng mấy người thôi... Ai, không ngờ, các ngươi thích ta như vậy, nguyện ý ở cùng ta."
Quái vật: "..." Uyết!
Ai thích ngươi!
Quái vật chỉ cúi đầu chạy loạn xạ, không để ý gì đến Ngân Tô.
Bọn nó biết Ngân Tô muốn tìm cái gì, dù sao khi cô ta tiến vào làm loạn một hồi, rồi lại ra ngoài, đã khoa trương cầm tờ giấy đi khắp nơi, biểu diễn cho bọn nó xem toàn diện rồi.
Nhưng mà...
Bọn quái vật không muốn cho cô, thà c·h·ế·t cũng không cho! !
Ngân Tô du thuyết vô hiệu, chỉ có thể cẩn trọng đ·á·n·h quái. Quả nhiên kẻ xui xẻo không có con đường tắt, chỉ có thể tự mình đi lên bằng đôi chân thôi.
Nàng cũng không muốn đ·á·n·h với chúng.
Ban đầu, nàng thậm chí còn nói muốn để cho bọn chúng rời khỏi kho hàng.
Khá lắm, bọn quái vật có bản lĩnh thật đó, căn bản không chịu, còn như ong vỡ tổ lao về phía nàng, muốn m·ạ·n·g của nàng.
Thế là có cảnh tượng như bây giờ.
Ngân Tô nghiêm túc đ·ộ·n·g thủ, bọn quái vật giảm bớt với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được.
"Soạt ——"
Kệ hàng đổ xuống liên tiếp một loạt.
Quái vật lao tới bị Hàn Quang bức lui, cái vũ khí kỳ lạ rõ ràng là hình tròn, nhưng chém xuống lại giống lưỡi đ·a·o sắc bén.
Bọn quái vật không dám đối diện trực tiếp với vũ khí kỳ lạ đó, mỗi lần đều chờ Ngân Tô vung xuống không rồi mới nhào tới.
"Xẹt xẹt ——"
Thanh âm chói tai theo ánh lửa, chiếu sáng cả vùng không gian nhỏ bé này.
Ngân Tô bò ra khỏi đống quái vật, đưa tay lên lau gáy, quệt qua mặt mình, m·á·u từ vết thương trên mặt chảy ra, càng lau càng nhiều.
Ngân Tô ngón tay để lại một loạt dấu vân tay trên mặt, nhe miệng cười không bình thường: "Ấy da da, sao mấy người nghịch ngợm vậy hả."
Máu tươi kích thích những con quái vật kia càng đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, gào thét phóng về phía Ngân Tô.
Một bầy quái vật đen ngòm bao phủ lấy thân hình nhỏ bé đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận