Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 253: Hiện thực lương thiện thiện (length: 8321)

Ngân Tô đóng bảng danh sách lại, tham gia vào diễn đàn.
Trang chủ diễn đàn hiện thêm ra một mục phó bản tử vong, bên trong không có gì đặc biệt, chỉ là đem các bài đăng có mang bốn chữ ‘phó bản tử vong’ chuyển hết sang bên này.
[Cái bảng danh sách đó có tác dụng gì vậy? Vừa không thể xem xét hoặc hiển thị tất cả phó bản tử vong, chỉ có mấy cái phó bản đã thông quan, lại còn sắp xếp theo số thứ tự.] [Để cho chúng ta xem khu nào thông quan phó bản tử vong nhiều hơn đấy thôi.] [Không hiểu tự dưng cho chúng ta xem cái này để làm gì? Chẳng lẽ muốn mở cuộc đua các khu à?] [Câm mồm đi cái đồ quạ đen nhà ngươi!!] [Mở cuộc đua các khu thì chúng ta thắng chắc rồi!] [Bây giờ cứ nghĩ tới cái mặt Yuya là thấy tức rồi, sao hắn dám! ! Chỉ thông quan một cái phó bản mà đã dám khiêu khích!] [Van xin các vị đại thần đừng có nói gở, trời biết cái trò chơi tồi tệ này còn có thể bày ra trò quỷ gì nữa.] [Nếu thật là thi đua, thua có phải cả khu trực tiếp bị xóa bỏ không?] [A a a a, sao các ngươi không đi c·h·ế·t đi!] Ngân Tô đóng diễn đàn đang nháo nhào lên kia, lần cập nhật này ngoài cái bảng danh sách xuất hiện mà không rõ mục đích thực sự ra thì cũng chẳng có gì đáng chú ý.
Đều là mấy thông tin đã biết rồi.
Mấy người chơi còn chưa thông quan nổi phó bản tử vong trong diễn đàn kia, cũng chẳng bàn ra được thứ gì hữu dụng, cứ xem tiếp chỉ tốn thời gian thôi.
Cập nhật Bảng xếp hạng khu, tuy không biết công dụng cụ thể, nhưng lại trở thành vũ khí phản kích chửi nhau với khu khác của không ít người chơi.
Mặc kệ đối phương chửi cái gì, bọn họ chỉ cần giơ lên một câu "Trong bảng các ngươi chỉ có một cái phó bản tử vong" là lập tức khiến đối phương câm nín.
Trong lúc mọi người đang nhao nhao bàn tán về công dụng bảng danh sách, với lại còn đang mắng nhau với người khác, Ngân Tô lại bận bịu tìm kiếm thức ăn cho con quỷ đói kia.
Trời không phụ người có lòng, nàng đã moi được một tin tức tốt từ chỗ của Nghiêm Nguyên Thanh.
Cục điều tra ngoài việc điều động một lượng lớn người chơi, còn đơn độc công bố nhiệm vụ cho một số người chơi tương đối đáng tin, để hỗ trợ cục điều tra xử lý những sự kiện cấm kỵ vì nhân lực và thực lực không đủ.
Cảm ơn ân tình ‘bán xích chó’ lúc thêm bạn tốt, Amen!
[Tô đại thiện nhân: Hiện giờ có nhiệm vụ nào không? Ta có thể nhận.] [Thanh Điểu truyền tin: Ngài rảnh rỗi lắm sao?] [Tô đại thiện nhân: Chủ yếu là muốn làm việc thiện thôi.] [Thanh Điểu truyền tin: …] Nghiêm Nguyên Thanh hai phút đồng hồ không có trả lời, ngay khi Ngân Tô cho là anh không đùa nữa, thì Nghiêm Nguyên Thanh đã hồi âm.
[Thanh Điểu truyền tin: Tối nay khu xem sông cần người, thù lao là 3000 điểm tích lũy.] 3000 điểm tích lũy, tương đương với một phó bản bình thường khi thông quan được.
Với người chơi bình thường, thế đã là khá rồi.
Nhưng đối với Ngân Tô thì có hơi không đáng nhắc đến, nhưng nàng đâu phải vì kiếm điểm tích lũy.
[Tô đại thiện nhân: OK.] [Thanh Điểu truyền tin: Ta sẽ gửi địa chỉ và người liên lạc cho ngươi.] Ngân Tô nhận được địa chỉ cùng thời gian tập hợp, thay một bộ quần áo thể thao thoải mái hành động, còn tìm một cái khẩu trang đeo vào.
Khu xem sông nằm ở ngoại thành, khu vực lân cận thưa thớt người, Ngân Tô chạy xe điện chung đến điểm hẹn.
Bên đường đỗ một chiếc xe việt dã màu đen không có logo, hai người đứng bên ngoài xe.
Ngân Tô dừng xe bên cạnh bọn họ: “Đội 23 cục điều tra?” Hai người: “….” Bọn họ nhìn kỹ Ngân Tô một chút, lại nhìn chiếc xe nàng đang dùng, nửa ngày sau mới nói: “Cô là người được tổng đội phái đến chi viện?” Tuy mang khẩu trang, nhưng mà cô gái này tạo cho người khác cảm giác… Trẻ quá.
“Ừ.” Ngân Tô lấy điện thoại di động ra, mở tấm hình Nghiêm Nguyên Thanh gửi cho nàng.
Tấm ảnh kia là một bức hình phong cảnh, Ngân Tô chẳng nhìn ra có gì đặc biệt, nhưng cái anh đội viên cao cao nhìn một cái liền gật đầu: “Không sai.” Một người khác đứng bên cạnh lộ vẻ bất mãn: “Tổng đội sao lại phái một cô gái đến, nhìn kiểu gì cũng không có kinh nghiệm gì, nhỡ đâu lát nữa lại còn phải cứu cô ta ấy chứ?” “Con gái thì sao?” Ngân Tô chả thèm nể nang, học theo giọng điệu của hắn: “Tôi thấy anh cũng như cái đồ bỏ đi ấy, nhỡ đâu lại phải để tôi cứu đấy?” “Ngươi…” “Ngươi muốn ở đây cãi nhau với ta à? Bây giờ là đang làm nhiệm vụ đấy? Đến cái ý thức kỷ luật đó cũng không có à?” Anh đội viên cao kia vỗ một phát lên đầu hắn, “Phùng Phi Phi, con mẹ nó cậu ngậm miệng cho tôi! Suốt ngày, chỉ có mỗi cậu lắm mồm! Hay ho lắm chắc?” Anh đội viên cao kia quát đồng đội xong, quay đầu xin lỗi Ngân Tô: “Xin lỗi.” Ngân Tô thật không muốn đôi co tiếp, trực tiếp mở cửa xe đi lên.
Anh đội viên cao lại trừng Phùng Phi Phi một cái, dù gì người ta cũng là tổng đội phái đến, nhìn trẻ thôi chứ ai biết có tài cán gì, có chuyện gì lại đi đắc tội người ta làm gì?
Cái miệng của Phùng Phi Phi kia, sớm muộn cũng tự gây tai họa cho bản thân!
Phùng Phi Phi hoàn toàn không cảm thấy mình sai, vẫn tiếp tục bất mãn: “Trong đội đã có cái ‘cá nhân liên quan’ rồi, giờ còn phái một cô gái đến hỗ trợ…” Anh đội viên cao trợn mắt nhìn một cái, không thèm để ý đến Phùng Phi Phi nữa, trực tiếp lên xe.
… … Trong xe có hai người khác, một người tài xế, một người đang ngủ ở ghế phụ.
Người đội viên cao leo lên xe sau sợ Ngân Tô hiểu lầm, tranh thủ thời gian giải thích: “Đó là đội trưởng Quý của chúng tôi, hai ngày nay anh ấy chưa chợp mắt phút nào, quá mệt mỏi, tranh thủ ngủ một lát thôi.” Người cuối cùng lên xe Phùng Phi Phi hừ nhẹ một tiếng: “Cái gì mà mệt, anh ta đã làm cái gì đâu, có theo dõi cũng là chúng ta làm.” Anh đội viên cao: “….” Anh đội viên cao muốn đạp Phùng Phi Phi xuống xe ghê.
Ngân Tô coi như không nghe thấy những lời kia, rất hiền hòa gật đầu, “Ừ.” Thấy Ngân Tô không bất mãn, anh lại hỏi tiếp: “Không biết cô xưng hô như thế nào?” Ra ngoài bên ngoài, thân phận đều là do mình tự cho, Ngân Tô tùy tiện bịa ra: “Ta họ Thiện, lương thiện thiện.” “Cô Thiện tốt, ta là Trương Phàm, người lái xe là lão Tiền, kia là Phùng Phi Phi, cậu ta nói chuyện cô đừng để bụng, chỉ nói linh tinh thôi.” Phùng Phi Phi: “….” Ngân Tô cũng không đến đây kết bạn, không đôi co tiếp về mấy chuyện này.
Sau khi giới thiệu sơ lược, trong xe trở lại yên tĩnh, xe đi êm ả về phía trước.
Khoảng mười phút sau, xe dừng lại.
Xe vừa dừng hẳn, anh đội trưởng Quý ở ghế phụ đã ngồi bật dậy. Anh nhìn phía sau một cái, vốn là tùy ý liếc mắt một vòng, đầu cũng đã xoay đi, nhưng rất nhanh lại quay trở lại, nhìn chằm chằm Ngân Tô.
Ngân Tô đón ánh mắt của anh: “????” Nhìn cái gì vậy?
Ánh mắt của anh đội trưởng Quý mang theo vẻ dò xét và ngờ vực, ẩn ẩn còn có vài phần k·í·c·h· đ·ộ·n·g: “Cô là…” “Đội trưởng Quý, cô Thiện là người tổng đội phái đến chi viện.” Trương Phàm tưởng đội trưởng Quý vẫn còn chưa tỉnh ngủ, vội nói, “Vừa nãy anh ngủ, cô Thiện đến thì bọn em chưa gọi anh.” Đội trưởng Quý có vẻ sửng sốt: “Ừm….” Trương Phàm không hiểu: “Đội trưởng Quý, làm sao vậy?” “… Không có gì.” Đội trưởng Quý thu lại ánh mắt, đẩy cửa xe đi xuống.
Ngân Tô nghi hoặc nhìn vị đội trưởng Quý kia một chút, có vẻ anh ta như nhận ra nàng vậy… Bạn học sao?
Thời gian thực tế là năm năm, đối với nàng lại là quãng thời gian dài dằng dặc đến không thể tính nổi, nàng với đám bạn học lúc xưa, thật sự đã không nhớ rõ lắm.
Dù sao lúc đó ngoài giờ lên lớp, nàng chỉ lo đi làm thêm kiếm tiền sinh sống, nào có thời gian rảnh mà gặp gỡ quá nhiều với mấy bạn học đó, cũng không có ấn tượng gì sâu sắc về bọn họ.
Ngân Tô kéo khẩu trang lên rồi, hy vọng bản thân không đen đủi như thế, gặp phải bạn học cũ.
——Chào mừng đến địa ngục của ta—— Các bảo bối ơi, quăng phiếu tháng nha ~ PS. Toàn bộ là hư cấu, xin chớ thay vào hiện thực.
Suy nghĩ chương [Đọc dở 520] hoạt động rút thưởng:
[Có người vào phó bản] chính trị vẫn chưa đọc xong [Xin mời tiếp tục công việc] tốc như...
Bạn cần đăng nhập để bình luận