Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 597: Ngân Sơn công quán (15) (length: 7638)

Ngân Tô không có hứng thú với sushi, Vu Uẩn cũng không ăn, thế là Thải Y đành một mình thưởng thức.
"Trong này có cái gì."
Vu Uẩn phát hiện một vài tình huống.
Đó là một cái máy xử lý rác thải — một cái máy xử lý rác thải rất lớn, lớn đến mức có chút không bình thường.
Bên trong rất sâu, có thể nhìn thấy những lưỡi dao xoay tròn to lớn, dưới đáy cùng còn sót lại một ít rác rưởi.
Toàn bộ bên trong máy xử lý rác thải dính đầy vết máu, có một mùi máu tươi và hôi thối nồng nặc khiến người buồn nôn.
Ngân Tô tìm kiếm một chút đã thấy một bàn tay.
Nhìn dáng vẻ bàn tay, giống tay của một nữ hài.
"Có muốn móc ra xem không?" Thải Y đứng bên cạnh, vừa ăn vừa hỏi.
Vu Uẩn thấy Thải Y không hề có ý định dừng tay ăn: "Ngươi vẫn ăn được à?"
"Ở trong phó bản ăn cơm cạnh t·h·i t·h·ể không phải chuyện thường sao, có gì mà không ăn được." Thải Y dùng cổ tay vỗ lên vai Vu Uẩn: "Đệ đệ, em còn trẻ quá."
Vu Uẩn: "..."
Ngân Tô tuy không ăn gì, nhưng cũng giữ vẻ mặt bình thản, không hề bị ảnh hưởng.
...
...
Máy xử lý rác thải cao bất thường, người đứng bên ngoài căn bản không thể lấy đồ vật dưới đáy ra, trừ khi chui vào trong.
Bên trong có tổ chức cơ thể người, có lẽ sẽ có manh mối gì đó.
Ba người ghé vào trước máy xử lý rác, rõ ràng không ai muốn làm.
Thải Y tỏ ra rất có kinh nghiệm, nhìn chằm chằm vào những lưỡi dao kia: "Nếu một người đi vào, lưỡi dao đột nhiên quay thì sao? Tô lão sư, cô thấy tôi nói có đúng không?"
Ngân Tô đồng tình gật đầu: "Có lý."
Ngân Tô bảo bọn họ lùi ra, để tóc quái xuống lấy toàn bộ đồ bên dưới lên.
Trong mắt Thải Y và Vu Uẩn, những sợi tóc trên người quái vật đột nhiên mọc ra rất nhiều, hướng về máy xử lý rác bò vào.
Cảnh tượng đó càng thêm khó nhìn.
Vu Uẩn cảm thấy những sợi tóc đó quen quen...
"Tích —"
Một âm thanh rất nhỏ vang lên, giống như tiếng báo hiệu cái gì đó khởi động.
Một giây sau, họ thấy lưỡi dao của máy xử lý rác chuyển động, nó khởi động rất nhanh và xoay tròn với tốc độ chóng mặt, chỉ trong vòng hai giây.
Mấy sợi tóc vừa chạm vào đã bị lưỡi dao xoắn đứt.
Nếu là người chui vào, không cẩn thận là bị băm thây rồi.
Tóc quái bị xoắn đứt tóc liền tức giận, tóc bắt đầu mọc ra nhiều hơn, cũng tràn vào bên trong, quấn lấy lưỡi dao.
Lưỡi dao rất nhanh đã bị quấn chặt, không thể động đậy nữa.
Thải Y rất nhanh nhận ra lưỡi dao bắt đầu biến dạng, hai mảnh lưỡi dao bị bẻ cong vào nhau.
Tóc quái có lẽ muốn phá hủy máy xử lý rác thải.
"Được rồi, làm việc thôi." Ngân Tô lên tiếng, ngăn tóc quái tiếp tục tháo máy.
Tóc quái giơ một chùm tóc, quất một cái vào chỗ lưỡi dao đã bị bẻ cong, rồi tiếp tục xâm nhập xuống dưới.
Thải Y mắt tròn mắt dẹt, tiến đến chỗ Vu Uẩn thăm dò: "Đó là kỹ năng của cô ấy à?"
Vu Uẩn khẽ lắc đầu, tỏ ý mình cũng không biết.
Từ sau phó bản ở trường trung học Ricoh, cậu và Tô tiểu thư đã không gặp lại nhau nữa.
Nhưng những sợi tóc đó...
Cậu thật sự cảm thấy nhìn quen mắt.
...
...
Tóc quái rất nhanh đã đưa hết rác bên trong ra ngoài, lẫn lộn những vết máu cùng các loại cặn bã, tỏa ra một mùi hương khó tả.
Các mảnh t·h·i t·h·ể trong đống cặn bã nhanh chóng được gạn lọc ra.
Ngoại trừ bàn tay còn tương đối nguyên vẹn, những phần còn lại đều không được đầy đủ lắm, hơn nữa trông không giống bộ phận quan trọng trên cơ thể.
"Không có gì." Thải Y chọn hết các mảnh t·h·i t·h·ể trong đống rác, "Chỉ có chừng này, những phần khác đã bị xử lý hết rồi."
"Nhìn hai bàn tay này, giống tay của thiếu nữ." Thải Y chỉ vào bàn tay gãy nằm một bên.
Vu Uẩn: "Có khi là người đẹp nào đó trong số chúng ta."
Ngân Tô không nói gì, tiếp tục lay đống rác đó, quá nhiều cặn bã, nửa ngày mới móc ra được một vật từ bên trong.
Ngân Tô dùng nước bên cạnh xối qua, để lộ hình dạng ban đầu.
【? một chiếc chìa khóa 】 "Chìa khóa!" Thải Y lập tức nhường cho Vu Uẩn mang cái hộp ra: "Tô lão sư, thử xem cái này có mở được không."
Ngân Tô nhận lấy hộp, nhìn vào ổ khóa trên hộp, "Lớn nhỏ đều không khớp."
Mặc dù nhìn bằng mắt thường đã thấy không khớp kích cỡ, nhưng Ngân Tô vẫn thử một chút, chìa khóa căn bản không nhét vào được.
Thải Y thở dài: "Còn tưởng rằng có thể mở được chứ..."
Ngân Tô trả lại hộp cho họ, cất kỹ chìa khóa, chiếc chìa khóa này chắc hẳn có tác dụng về sau.
Trong phòng bếp chỉ phát hiện ra chiếc chìa khóa kia và hài cốt t·h·i t·h·ể, không tìm thấy thêm thứ gì khác.
Ba người từ phòng bếp ra, đi đến vị trí đại sảnh, trên trán Ngân Tô bỗng mát lạnh, chóp mũi ngửi thấy một mùi máu tanh.
Ngân Tô đưa tay sờ, lòng bàn tay đã nhuốm đỏ máu.
"Máu?" Âm thanh của Thải Y vang lên bên cạnh.
Ba người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, vết máu đang thấm qua trần nhà rồi chậm rãi nhỏ xuống.
...
...
Tầng hai.
Vừa lên lầu Thải Y đã thấy trước cửa một phòng cách đó không xa có người ngã, máu từ trong phòng tràn ra ngoài, gần như bao phủ cả người kia.
Người nằm trong vũng máu không rõ sống c·h·ế·t.
"Là chị Hồng Lê." Thải Y chiếu đèn vào người đó, nhận ra là ai, sau đó nhìn quanh một chút: "Tôi thấy hình như không có nguy hiểm gì..."
Thải Y còn chưa nói hết, Ngân Tô đã đi qua rồi.
Thải Y: "..."
Sao lại... không cẩn thận thế?
Thải Y và Vu Uẩn đi theo tới: "Chết rồi sao?"
Ngân Tô lật Hoa Hồng Lê đang úp mặt xuống, dò xét hơi thở, tuy rất yếu ớt nhưng vẫn chưa c·h·ế·t.
"Không có."
Vết thương duy nhất trên người Hoa Hồng Lê là ở sau eo, là vết rách, giống như bị vật gì đó đ·â·m xuyên sau lưng, rồi xé toạc ra.
Nhưng máu trong phòng phần lớn không phải của cô ta, người bình thường làm gì có nhiều máu như thế để chảy.
Ngân Tô hỏi họ: "Mấy người có muốn cứu không?"
Thải Y cảm thấy Ngân Tô quá mức lạnh lùng, như thể nếu họ nói không cứu, cô sẽ tiễn người kia đoạn đường cuối, kết thúc sự đ·a·u k·h·ổ của đối phương.
Thải Y cố giấu đi cảm giác kỳ lạ này, lấy thuốc ra đút cho Hoa Hồng Lê uống, "Mấy người có thuốc cầm máu không? Tôi dùng hết mà chưa kịp mua thêm..."
Vu Uẩn lấy thuốc cầm máu ra đưa cho Thải Y, Thải Y xé áo Hoa Hồng Lê ra, bôi thuốc lên miệng vết thương.
Trong phó bản t·ử v·o·ng có thêm một người là thêm một phần sức mạnh, nếu không có xung đột gì thì những người chơi kinh nghiệm như Hoa Hồng Lê, tất nhiên là nên cứu.
Nếu là người mới thì có lẽ Thải Y sẽ không cứu.
Bởi vì những người bị thương sẽ tăng thêm nguy cơ ô nhiễm.
Kết quả cũng chỉ là lãng phí, cuối cùng bọn họ cũng vẫn sẽ c·h·ế·t.
Đây không phải là lãnh huyết, mà là kinh nghiệm của những người chơi lâu năm đúc kết ra.
"Tôi đã bảo đừng đi riêng mà." Thải Y vừa bôi thuốc vừa lẩm bẩm: "Đến người hỗ trợ cũng không có."
Ngân Tô bất chợt chen vào: "Cũng có thể là làm trở ngại chứ chẳng giúp gì."
Thải Y trợn mắt, "Đừng có ảm đạm vậy chứ."
Vu Uẩn: "..."
Trong game có mấy người tốt bụng chứ?
Trước nguy hiểm, đa phần người chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Bởi vậy trong tình huống chưa quen biết, thì thà đi riêng còn hơn.
Đương nhiên, gặp được đồng đội tốt thì đúng là sẽ tăng cơ hội s·ố·n·g sót. Nhưng để gặp được đồng đội tốt thì phải may mắn lắm, đa số thời gian sẽ toàn gặp cặn bã thôi.
..
Bạn cần đăng nhập để bình luận