Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 448: Tỏ tình Quý (8) (length: 8123)

Vương Đức Khang lập tức đi lau, nhưng vết m·á·u đã thấm vào trong gỗ, căn bản không thể lau sạch.
Vị trí vai của tượng gỗ điêu khắc đều là màu đỏ tươi, cảnh tượng đỏ sẫm ấy đ·â·m thẳng vào tim Vương Đức Khang, khiến hắn rối loạn.
Hắn vòng qua tượng gỗ điêu khắc, p·h·át hiện phía sau có một mẩu gai gỗ bị gọt cực kỳ sắc nhọn.
Vương Đức Khang quay đầu nhìn người yêu đã đưa tượng gỗ cho mình, người kia đang mỉm cười quái dị, không chớp mắt nhìn hắn.
Khi ánh mắt của hắn chuyển đi, người yêu ôn tồn mở miệng: "Sao vậy?"
Vương Đức Khang: "..."
Vương Đức Khang kìm nén cơn giận, "Không có gì."
"Vậy thân ái tiếp tục điêu khắc đi."
"..." Vương Đức Khang cảnh giác nói: "Chúng ta đổi cái khác đi."
Tượng gỗ này có m·á·u của hắn, nhưng giờ khắc này vẫn chưa hoàn thành việc điêu khắc, sẽ không quá nguy hiểm.
Vậy nên chỉ cần đổi cái khác...
Người yêu Vương Đức Khang tỏ vẻ buồn rầu: "Không được đâu, nhân viên c·ô·ng tác vừa nãy nói, mỗi đôi tình nhân chỉ có một lần cơ hội trải nghiệm, không còn vật liệu gỗ khác. Tuy cái này đã bị bẩn rồi, nhưng không sao, chỉ cần là do thân ái tự tay điêu khắc, ta sẽ luôn giữ gìn nó thật cẩn thận."
Nói đến cuối, người yêu lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Vương Đức Khang trong lòng chửi thầm, nhưng vẫn không từ bỏ ý định: "Sao ta có thể để ngươi dùng thứ dơ bẩn này chứ, ta đi tìm nhân viên c·ô·ng tác hỏi xem."
Nói xong, không đợi người yêu lên tiếng, trực tiếp đứng dậy đi tìm nhân viên c·ô·ng tác.
Đáng tiếc, nhân viên c·ô·ng tác có cùng câu trả lời với người yêu của hắn.
Mỗi cặp tình nhân chỉ có một cơ hội trải nghiệm, mặc kệ điêu khắc ra sao, cũng không được đổi.
Không thể đổi, Vương Đức Khang lại cố gọt sạch phần dính m·á·u kia.
Nhưng m·á·u giống như đã ngấm vào toàn bộ vật liệu gỗ, dù hắn có gọt bao nhiêu đi chăng nữa, vẫn có thể thấy vết m·á·u.
Cục gỗ này lại to như vậy, cứ gọt mãi thì việc điêu khắc sẽ chẳng bao giờ xong mất.
...
...
Ở một bên khác.
Ngân Tô đang dẫn Đông Lộ xem hết gian hàng này đến gian hàng khác, lòng Đông Lộ đang d·a d·a·o d·ộ·n·g, ánh mắt gần như chẳng hề liếc nhìn đến hàng triển lãm, nhiều lần lên tiếng: "Mấy gian hàng này cơ bản đều giống nhau, ngươi chi bằng tự tay thử điêu khắc đi, càng có thể cảm nhận được niềm vui trong đó."
"Đã đến rồi thì cứ xem qua chút đã." Ngân Tô nghiêng đầu nhìn Đông Lộ, vẻ mặt hơi trầm xuống: "Sao vậy, ngươi không vui khi giúp ta xem triển lãm sao?"
Đông Lộ ấm ức: "...Không có."
Tình huống này không đúng lắm a!
Đông Lộ nhìn về phía Vân Vân, Ô Bất Kinh đang dùng ngón tay không ngừng đẩy Vân Vân ra, nhưng mặc kệ Vân Vân nói gì, hắn đều bất động, kiên quyết đi theo Ngân Tô.
"... "
Đây là hai cái đồ đau đầu gì vậy!
Không vội... Không vội, lát nữa nàng cũng nên đi rồi!
Đông Lộ chỉ có thể tự an ủi mình như vậy.
Bốn người xem hết các gian hàng trong quán triển lãm, cuối cùng Ngân Tô mới đi về phía khu trải nghiệm.
Vương Đức Khang và người yêu vẫn còn ngồi ở khu trải nghiệm, tượng gỗ trong tay Vương Đức Khang đã phác thảo ra hình dạng ban đầu, là một tượng gỗ hình người, nhưng vẫn chưa có ngũ quan, ở vai có một vệt màu đỏ.
Nhân viên c·ô·ng tác như U Linh xuất hiện: "Kh·á·ch nhân, mời chọn vật liệu gỗ."
Trong tay hắn bưng một chiếc hộp, bên trong có mấy khúc gỗ không lớn, trừ kích cỡ hơi khác biệt, chúng đều là cùng một loại vật liệu gỗ.
"Bảo Bối, em chọn đi." Ngân Tô thể hiện phẩm chất tốt đẹp của người yêu, nhường cơ hội này cho Đông Lộ.
Đông Lộ đối diện với nụ cười dịu dàng của Ngân Tô, trong đôi mắt đen láy kia, không hề thấy chút ý cười, chỉ có vẻ băng lãnh không cho cự tuyệt.
Đông Lộ nhẫn nhịn, cúi đầu nhìn vật liệu gỗ trong hộp, chọn một khúc gỗ vừa phải: "Vậy cái này đi."
Ngân Tô vỗ tay hoan hô, lớn tiếng khen: "Bảo Bối quả là có con mắt tinh tường."
Đông Lộ: "..."
Ô Bất Kinh: "..." May mà đây là trong trò chơi, chứ nếu ở thế giới thực thì đây là xã c·h·ế·t cmnr.
"Hai vị thì sao?" Nhân viên c·ô·ng tác nhìn về phía Ô Bất Kinh và Vân Vân.
"Ngươi... chọn đi." Ô Bất Kinh đứng xa Vân Vân tám trượng, chỉ cằm vào hộp gỗ, không quên đ·á·n·h miếng vá: "Ta tin ngươi."
Vân Vân: "..."
Đợi Vân Vân chọn xong vật liệu gỗ, nhân viên c·ô·ng tác mang tới c·ô·ng cụ: "Các vị có thể tiến hành điêu khắc ở khu vực này, trước khi tượng gỗ chưa hoàn thành, xin đừng mang ra khỏi khu trải nghiệm."
Ngân Tô: "Ta muốn mang ra ngoài thì sao?"
"Kh·á·ch nhân sau khi hoàn thành điêu khắc là có thể mang đi ra ngoài mà." Nhân viên c·ô·ng tác cười giải thích: "Quán triển lãm của chúng tôi không cho phép mang các tác phẩm điêu khắc chưa hoàn chỉnh rời khỏi quán, kh·á·ch nhân chỉ cần hoàn thành điêu khắc là có thể mang theo tượng điêu khắc rời đi ạ."
Nhân viên c·ô·ng tác lại giới thiệu một chút cách sử dụng các c·ô·ng cụ.
Ngân Tô cầm một con d·a·o khắc, dán lên mu bàn tay của Đông Lộ, cười cực kỳ biến thái: "Dao này còn sắc lắm, chắc là có thể dễ dàng mở được làn da mềm mại của Bảo Bối nhỉ."
Đông Lộ: "!!!"
Mẹ nó!
Lưỡi d·a·o lạnh như băng kề trên mu bàn tay, chỉ cần dùng sức một chút, là có thể làm rách da chảy m·á·u.
Mặt Đông Lộ khó coi, cũng không dám nhúc nhích.
Dù sao người yêu của nàng thật sự dám ra tay.
Vân Vân nắm lấy c·ô·ng cụ, còn chẳng thèm nghe hướng dẫn, dốc sức lôi kéo Ô Bất Kinh: "Chúng ta đi điêu khắc thôi!"
"Ngươi đừng có túm ta mà..." Ô Bất Kinh hoảng sợ: "Thả ta ra!"
"Đùa một chút thôi, nhìn ngươi sợ kìa." Ngân Tô bỏ d·a·o khắc vào lại trong thùng đồ nghề, nắm lấy Đông Lộ: "Chúng ta cũng đi điêu khắc thôi."
...
...
Khu điêu khắc là một khu vực hình tròn không đều, trên bàn bày biện rất nhiều bán thành phẩm điêu khắc.
Vương Đức Khang đang điêu khắc mặt, khi Ngân Tô và những người kia tới, hắn lơ đãng nhìn lướt qua.
Ngân Tô đang kéo ghế cho Đông Lộ, sau đó thô bạo ấn nàng xuống.
Nói nàng không có phong độ thì cũng không đúng, nàng còn giúp người yêu kéo ghế cơ mà.
Nói nàng có phong độ thì cũng sai, vì nàng không màng đến ý kiến của người khác, cưỡng ép ấn người ta xuống.
Vương Đức Khang quan sát phản ứng của Đông Lộ, vẻ mặt nàng ủ rũ, lại không có phản ứng gì, khác với hắn, hễ một chút không vừa ý liền trở mặt...
Chỉ khi hoàn thành các hạng mục hẹn hò mới có thể thu được giá trị tình yêu. Nếu người yêu ở cuối cùng không phối hợp, hạng mục hẹn hò sẽ không thể hoàn thành, cuối cùng không những lãng phí thời gian, mà còn gặp nguy hiểm.
Cho nên biện pháp tốt nhất chính là d·ụ d·ỗ bọn họ.
Cũng may những người yêu này cũng rất mong chờ các hạng mục hẹn hò... Dù họ mong chờ là tìm cách chơi xỏ trong khi hẹn hò, đưa người chơi vào chỗ c·h·ế·t.
Nhưng chỉ cần mục tiêu của bọn họ ngay từ đầu thống nhất, sau đó dỗ dành NPC một chút, mình chú ý tránh nguy hiểm, việc thu được giá trị tình yêu cũng không tính là khó.
Nhưng lúc này trông thấy vẻ mặt ảm đạm, buồn bực không nói của Đông Lộ, Vương Đức Khang nghi hoặc trong lòng, lúc đó bọn họ để tên thanh niên kia đi rút thẻ... Chẳng lẽ rút được một NPC dễ đối phó rồi?
...
...
Ngân Tô đặt c·ô·ng cụ trước mặt Đông Lộ: "Bảo Bối, ta nghe nói em có kỹ năng điêu khắc rất tốt, ta rất muốn em tự tay điêu khắc một tác phẩm tặng cho ta, để chứng minh tình ý của em đối với ta. Cho nên, em cầm d·a·o đi."
Đông Lộ kinh ngạc, con mẹ nó ngươi nghe ở đâu ra thế? Sao ta không biết ta có cái kỹ năng này?
"Thân ái, cái này..."
Ngân Tô dựa người vào ghế, cúi xuống, nói nhỏ bên tai Đông Lộ: "Nếu là ta cầm d·a·o, ta có thể thích s·ố·n·g hơn, sẽ gọi..."
"!!!"
Đáy mắt Đông Lộ tràn đầy oán độc không thể che giấu được nữa.
"Cứ điêu khắc theo bộ dạng của ta đi." Ngân Tô ngồi xuống bên cạnh, chỉ mặt mình, tràn đầy vẻ tin tưởng: "Ta tin vào kỹ thuật của em."
Bạn cần đăng nhập để bình luận