Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 261: Kim Điển xã khu (5) (length: 7801)

Sau khi phó bản bắt đầu, toàn bộ phó bản đều ở trạng thái phong tỏa, trò chơi đối xử như nhau, người chơi và NPC đều không thể rời đi.
Đương nhiên là không ra được.
Thế nhưng nàng vẫn nghĩ cách rời khỏi nơi này...
Nữ sinh đi mua bữa sáng, bưng đồ ăn vặt, ngồi đối diện Ngân Tô.
"Không ra được... Tại sao không ra được, tại sao..." Nữ sinh nhìn chằm chằm vào bữa sáng trước mặt cũng không ăn, cắn móng tay cái, người lắc qua lắc lại, cứ vui buồn thất thường lặp đi lặp lại mấy từ đó trong tuyệt vọng.
Ngân Tô đưa tay quơ quơ trước mặt cô, đối phương cũng không phản ứng gì.
Nữ sinh hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, chỉ nói bừa bãi "Tại sao không ra được".
"Rầm!"
"Bộp —— "
Tiếng bàn ghế đổ từ phía sau truyền đến, Ngân Tô quay đầu lại liền thấy một nam sinh mang theo một con d·a·o, xông vào tiệm bán đồ ăn sáng.
Bà chủ quán đang bận rộn trong tiệm bị nam sinh chém liên tiếp hai d·a·o, hắn túm lấy tóc bà chủ, ấn đầu bà vào trong nồi nước sôi sùng sục.
"A a a —— "
Ông chủ nghe thấy tiếng động, từ bên trong xông ra, đánh nhau với nam sinh kia.
Đám người đang ăn sáng có lẽ sợ bị vạ lây, mỗi người đều cầm bữa sáng của mình, đi ra đứng ở bên cạnh, rất hiểu chuyện nhường lại chiến trường, nhưng trên mặt ai nấy đều lạnh tanh như c·h·ết.
Ông chủ to con hơn nam sinh gầy yếu như người hút chất cấm kia nhiều, nam sinh không phải đối thủ của ông chủ.
Nam sinh bị quật xuống đất, bị ông chủ dùng ghế đập mấy lần, đập đến đầu đầy m·á·u, choáng váng đứng lên, xông ra ngoài.
Nam sinh cần phải đi ngang qua chỗ Ngân Tô mới có thể ra ngoài, ngay khi hắn chạy ngang qua chỗ Ngân Tô, t·a·y đột nhiên bị giữ lại, một giây sau, d·a·o trong tay bị đoạt mất.
Lúc này hắn lại không rảnh tìm phiền toái, hất tay người kia ra rồi tiếp tục lao ra.
Nhưng chỉ chạy được mấy mét, thân thể hắn bỗng dưng c·ứ·n·g đờ, con d·a·o bay đến từ phía sau, vô tình cắm vào sau gáy hắn.
"Phịch —— "
Nam sinh ngã xuống đất.
Mọi người xung quanh thấy nguy hiểm đã được giải trừ, lại như không có gì xảy ra trở về chỗ cũ, chẳng ai đoái hoài tới nam sinh đang nằm trên mặt đất.
Thậm chí bà chủ quán đang nửa người treo trong thùng nước sôi cũng bị ông chủ thô bạo lôi ra, sau đó tiếp tục làm mì.
Ngân Tô: "..."
Giỏi văn minh ghê! !
Ngân Tô không thể ăn nổi nữa.
Văn Minh chủ doanh nghiệp Tô đại thiện nhân đứng dậy đi thu dọn rác rưởi, quay về chỗ cũ, phát hiện nữ sinh ngồi đối diện nàng đã không lầm bầm nữa, ánh mắt cũng tỉnh táo hơn nhiều.
Đồng tử của nữ sinh đảo hai vòng, c·ứ·n·g đờ dừng lại trên người Ngân Tô, nàng rõ ràng nh·ậ·n ra đây là nữ sinh hôm qua đã giúp mình giải quyết gã bạn trai cũ lằng nhằng kia: "Sao ta lại ở đây..."
"Mộng du thôi." Ngân Tô thuận miệng nói: "Không phải là tật xấu gì lớn, không cần khẩn trương."
"À..."
Nữ sinh không biết có phải đã chấp nhận cách nói này hay không, dù sao cũng không hỏi thêm.
Nàng vẫn cắn móng tay, thần kinh nhìn xung quanh, một hồi lâu mới lên tiếng: "Ngươi... Ngươi có thấy, dân cư ở khu này không bình thường không?"
"Chẳng phải ai cũng rất hạnh phúc sao, có gì lạ? Cô xem bọn họ ân ái biết bao..."
Nữ sinh theo ánh mắt của Ngân Tô nhìn sang, một đôi nam nữ đang đánh nhau, bên cạnh còn có một đứa bé nhảy nhót, vừa vỗ tay vừa xoay vòng quanh bọn họ.
"Ân... Ân ái sao?"
"Không ân ái sao?"
Nữ sinh chậm rãi lắc đầu, đây tính là ân ái gì?
Mọi cư dân đều cảm thấy chuyện này bình thường, chỉ có cô nữ sinh này thấy không bình thường...
Hôm qua cô ấy nói, bạn trai của cô ấy hình như bắt đầu trở nên bất thường từ một tháng trước.
Sau đó cô ấy đã chuyển ra khỏi khu này, đến nhà bạn ở, hôm qua quay về là vì muốn lấy lại đồ của mình.
Cho nên có lẽ bởi vì cô ấy không ở trong khu dân cư một thời gian, không bị nhiễm sự nghiêm trọng như những người dân luôn ở trong khu, nên còn có sự nhận biết chính xác.
Nhưng cũng chỉ có chút nhận biết chính xác thôi, dù sao cô ấy đối với việc bạn trai mình c·h·ết cũng không mảy may để ý.
"Nơi này không ổn, ta phải rời khỏi nơi này."
"Trước cô cũng thử rồi đấy, đâu có ra được." Ngân Tô nhắc cô ấy.
Nữ sinh có vẻ đã quên chuyện này, nhưng Ngân Tô nhắc, cô ấy lại nhớ ra, sắc mặt càng khó coi hơn.
"Vậy làm sao bây giờ..."
"Đừng sợ, trong khu còn có nhiều người như vậy mà." Ngân Tô an ủi cô ấy vài câu, "Cô tên gì?"
"... Diêu Dao."
"Cô có biết chủ quán này không?"
Diêu Dao gật đầu: "Khi ta chuyển đến, quán này đã có rồi, nghe người khác nói, quán này mở rất lâu rồi."
Có lẽ vì có người nói chuyện, sự chú ý của cô ấy đã chuyển đi, Diêu Dao dần tỉnh táo lại.
Tiệm ăn sáng này là của hai vợ chồng, vì giá cả phải chăng, đồ ăn nhiều, hai vợ chồng lại hiền lành, nên buôn bán rất phát đạt.
Họ còn có một đứa con trai, nghe nói học rất giỏi, là niềm tự hào của hai vợ chồng.
Diêu Dao thường ăn sáng ở đây, đã gặp con trai của hai vợ chồng, đó là một cậu bé rất rụt rè, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, lúc bận rộn thì phụ hai vợ chồng tiếp khách.
Lúc không bận rộn thì cậu ta chỉ ngồi một mình đọc sách.
Trong khu không ít người ghen tị với hai vợ chồng này, vừa mở tiệm ăn sáng kiếm được tiền, lại còn có đứa con trai ngoan ngoãn không chịu thua kém.
"Vừa nãy cậu con trai kia, là con của họ sao?"
"Ừ..."
"Vậy sao lại ra nông nỗi này?"
Diêu Dao lắc đầu: "Ta không biết, ta không đến đây ăn sáng một thời gian. Lần trước ta thấy cậu ấy... Tiệm đang bù đầu, nhưng cậu ta ngồi chơi điện thoại, không phụ giúp như trước đây, người khác nói chuyện cậu ấy cũng chẳng buồn để ý."
"Còn cái gia đình ba người đánh nhau lúc nãy đâu? Lúc trước họ như vậy sao?"
"Ta không biết họ, không biết họ lúc trước như thế nào."
"Khu này giờ nguy hiểm quá, hay là cô cứ đi cùng tôi trước nhé?" Ngân Tô ngỏ ý muốn Diêu Dao cùng mình hành động.
Diêu Dao có lẽ cảm thấy Ngân Tô vẫn còn nói chuyện bình thường, so với những người dân kỳ lạ trong khu có cảm giác an toàn hơn, nên đã gật đầu đồng ý.
Hai người họ ra khỏi quán ăn sáng, đi chưa bao xa, Ngân Tô đã nhìn thấy đôi cha con hàng xóm.
Hai người đang đứng trước một tiệm bán vé số, người đàn ông đang mua vé, cậu con trai cúi gằm mặt đứng phía sau.
"Họ có quen nhau không?"
"... Ừ, cậu bé kia đáng thương lắm." Diêu Dao đồng cảm trực tiếp viết hết lên mặt.
"Đáng thương?"
"Mẹ cậu ấy trước đây bị tai nạn xe cộ c·h·ết rồi, ba cậu ấy một mình nuôi cậu đi học, nhưng trên người cậu ấy luôn có vết thương, nghe nói ở trường bị bắt nạt..."
Ngân Tô: "..."
Tình phụ tử nặng như núi nhỉ.
Ngân Tô không nhìn thêm, dẫn Diêu Dao đi chỗ khác.
...
...
Hôm nay ngược lại gặp được một vài người chơi, những người này cũng đang bắt chuyện với cư dân, cố gắng thu thập thêm manh mối, đoán chừng cũng chưa làm rõ được tình huống của phó bản này.
Cũng có người chơi đang g·i·ết dân cư để tích điểm... Và số người chơi kiểu này cũng không ít.
Ngân Tô gặp mấy lần rồi.
Thậm chí có người chơi mắt mù còn đánh chủ ý lên người nàng.
Chắc có lẽ thấy nàng cùng Diêu Dao là hai nữ sinh, tương đối dễ b·ắ·t n·ạ·t...
"Đều là người chơi cả, không cần phải thế." Ngân Tô trực tiếp lộ rõ thân phận, không muốn cùng đồng loại t·ự g·i·ế·t lẫn nhau: "Làm bạn tốt của nhau đi."
Đối phương ngây người ra, cảnh giác dò xét nàng: "Ngươi là người chơi?"
"Nhìn không giống à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận