Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 122: Vĩnh Sinh thôn (12) (length: 7825)

Trình Tinh mở miệng trước, nói phát hiện của mình: "Ta vừa rồi đi cửa thôn nhìn cái cây khô kia, dưới cây có rất nhiều dấu vết cúng bái, nhưng trên cây trừ lụa đỏ chính là đèn lồng, không phát hiện những vật khác."
"Cúng bái?"
"Ừ, có rất nhiều tàn hương cùng nến đã đốt hết, cúng cây hay là cúng những vật khác thì không rõ."
Trình Tinh nói xong, sắc mặt cổ quái bổ sung một câu: "Bên cạnh cây khô còn có một tấm bia đá... Các ngươi có thể đi xem, rất quỷ dị."
Tối hôm qua trời quá tối, tấm bia đá kia ở phía bên kia cây đại thụ, mọi người đều không thấy.
Quỷ dị như thế nào, cũng chỉ có người chơi tự mình đi xem mới biết được.
Chờ Trình Tinh nói xong, Tôn Hạo mở miệng: "Cái thôn này ít nhất có bốn trăm hộ gia đình, nhà nào cũng treo lụa đỏ, nhìn qua đều có người ở. Theo một nhà ba người tính thì dân làng có cơ số trên 1200 người."
Cơ sở NPC càng nhiều, có chỗ tốt cũng có chỗ xấu.
Chỗ tốt là có thể từ miệng những NPC này hỏi ra không ít manh mối, chỗ xấu là một khi tiến vào vòng chiến sinh tử, những cơ sở NPC này sẽ trở thành quân đuổi giết chủ lực của bọn họ.
Tôn Hạo cùng Chu Hiên cùng nhau hành động, bọn họ thăm dò rõ ràng đại khái quy mô của thôn.
Khi bọn họ trở về, đã có không ít dân làng mở cửa, thấy những khuôn mặt xa lạ, các dân làng không hề có chút phòng bị nào, ngược lại còn nhiệt tình hỏi bọn họ có phải là bạn học mà nhà Trương gia dẫn về hay không.
"Trong làng đều biết Trương Dương sẽ dẫn người trở về?"
"Đúng vậy, ta bóng gió hỏi bọn họ, bọn họ nói là mẹ Trương Dương đi khắp nơi nói con trai muốn trở về, còn muốn mang bạn học đến chơi."
Loại tình huống này ngược lại cũng bình thường, ở những thôn làng này, tin tức truyền đi rất nhanh và rất không hợp lẽ thường.
Ví dụ như ngươi đi nước ngoài, người ta sẽ nói ngươi ngồi tù, ngươi chưa kết hôn, người ta nói ngươi hai lần cưới và sinh ba non.
Cuối cùng Chu Hiên bổ sung một câu: "Trong làng không có bất kỳ động vật nào."
Tối hôm qua vào thôn bọn họ đã cảm thấy quá mức an tĩnh, cho nên cũng không tính là bất ngờ.
"Ngươi có phát hiện gì không?" Trình Tinh hỏi Sử Vân Phi đang cúi đầu.
Sử Vân Phi không nhìn bất cứ ai, giọng ngột ngạt: "Ta thấy một căn nhà không treo lụa đỏ."
Cả thôn nhà nào cũng treo lụa đỏ, đột nhiên có một nhà không treo, vậy thì lại càng kỳ quái.
Sử Vân Phi nói xong câu này thì không có bổ sung gì thêm, không biết là không muốn nói hay không có phát hiện gì khác lạ, người chơi cũng không cưỡng cầu, những người khác tiếp tục.
"Ta không có đi ra ngoài." Bạch Lương Dịch trực tiếp nói rõ là mình không có phát hiện gì, bất quá hắn liếc mắt hỏi Ngân Tô: "Lúc trước ngươi nói cho ta biết quy tắc, có thể nói không?"
Ngân Tô đang ngồi dự thính đột nhiên bị nhắc đến, nàng không có vấn đề gì nói: "Tùy tiện."
Đám người: "? ? ?" Quy tắc?
Bọn họ cũng từng nói chuyện với dân làng, thế mà một câu nào về quy tắc mà lại hư hư thực thực đều không nghe thấy.
"..." Bạch Lương Dịch nhìn chằm chằm Ngân Tô.
"..." Ngân Tô không hiểu nhìn lại, nhìn chằm chằm nàng làm gì? Không phải nàng đã đồng ý rồi sao?
Hai người ánh mắt căn bản không hề giao lưu với nhau, cuối cùng Bạch Lương Dịch giống như im lặng, mở miệng thuật lại một lần những quy tắc mà Ngân Tô đã từng nói trước đó.
Mấy người chơi nhìn biểu lộ của Ngân Tô lại bắt đầu trở nên phức tạp, nàng thật sự không phải là trà trộn vào NPC đấy chứ?
...
...
Mọi người giao lưu xong manh mối rồi trở về trong viện, Lô Khê cầm một củ khoai lang hấp đang ăn, thấy Ngân Tô đi vào, còn kín đáo đưa cho nàng một củ.
Trương Dương tập tễnh chuẩn bị bữa sáng xong, gọi bọn họ tới ăn cơm.
Ngân Tô vẫn là không thấy ba mẹ của Trương Dương đâu, nàng thúc giục Lô Khê đến hỏi: "Trương Dương, ba mẹ ngươi đâu?"
"Bọn họ đi nhà biểu tỷ giúp việc rồi." Trương Dương nhỏ giọng trả lời: "Hôn lễ phải chuẩn bị nhiều thứ lắm, bận không xuể."
Tối hôm qua Trương Dương đã nói qua là biểu tỷ của hắn kết hôn... Nhưng cuộc hôn lễ này thì có liên quan gì đến phó bản?
"Chúng ta đến nhà biểu tỷ của ngươi xem thử đi." Bạch Lương Dịch tranh thủ mọi cơ hội, "Ta vẫn chưa từng thấy đám cưới ở nông thôn, có chút hiếu kỳ."
Có lẽ lý do của Bạch Lương Dịch khá thuyết phục, Trương Dương rất dễ dàng đồng ý: "Được, lát nữa ta dẫn mọi người qua đó xem một chút."
"Không cần, ngươi nói cho chúng ta địa chỉ là được rồi, bọn ta tự qua đó."
Trương Dương "à" một tiếng, cũng không nhất định phải dẫn đường, nói cho bọn họ đường đi.
Bạch Lương Dịch dò xét Triệu Thần một chút, tự nhiên hỏi: "Thần Ca, ngươi đi không?"
"Không đi, các ngươi tự đi đi." Triệu Thần dường như không hứng thú với hôn lễ, cũng không quan tâm những người khác làm gì.
Người chơi cũng không biết bích họa ở đâu, hỏi Trương Dương cũng chỉ nhận được ý 'Hỏi Triệu Thần', cho nên hiện tại bọn họ cũng chỉ có thể làm những việc khác trước.
Sau khi người chơi ăn điểm tâm xong liền chuẩn bị đến nhà biểu tỷ của Trương Dương.
Rõ ràng người cảm thấy hứng thú với hôn lễ chỉ có người chơi, các NPC còn lại đều không hứng thú, Lô Khê nói mình muốn ngủ bù chứ không thèm quan tâm đến cái gì mà đám cưới nhà quê đáng chán.
Từ lúc ăn cơm, mập mạp đã u ám, căn bản không nghe bọn họ nói chuyện.
Liễu Lan Lan thì lại càng khỏi phải nói, Triệu Thần không đi thì chắc chắn nàng cũng sẽ không đi.
Thế là các người chơi có được thời gian hành động riêng lẻ.
Sau khi Ngân Tô cùng những người chơi khác đi ra ngoài, cô không có ý định đến nhà biểu tỷ của Trương Dương, cô tách khỏi bọn họ hành động riêng.
Ngân Tô một đường đi đến cửa thôn, thấy cái cây khô kia.
Ban đêm ánh sáng không đủ, lúc này Ngân Tô mới nhìn rõ được cái cây khô này lớn cỡ nào, đoán chừng phải bảy tám người trưởng thành ôm hết mới có thể ôm trọn.
Lụa đỏ trên cây khô nhiều hơn so với lúc ban đêm cô nhìn thấy, nhìn từ xa giống như một gốc đại thụ màu đỏ.
Cô đi đến dưới cây, cũng không thấy những dấu vết cúng bái mà Trình Tinh nói, nhưng đợi cô đi vòng sang phía bên kia, cô đã thấy tàn hương cùng nến đã đốt hết.
Cô vừa quay đầu đã thấy bia đá đứng thẳng cách đó không xa.
Trên bia đá bị tưới máu tươi, lớp bên ngoài nhìn còn mới, như thể vừa mới tạt không bao lâu.
Nhưng cũng có thể thấy trên tấm bia đá đọng lại những vết máu cổ xưa.
Dưới vết máu dường như có chữ viết, nhưng vì bị từng lớp từng lớp vết máu bao phủ nên không thấy rõ chữ gì.
Ngân Tô đi vòng sang phía bên kia bia đá.
— Vĩnh Sinh thôn ba chữ cứng cáp, mạnh mẽ được khắc trên tấm bia đá, bên trong những rãnh sâu bị màu đỏ bao phủ, không biết là máu hay là phẩm màu.
Ngân Tô đang tập trung nhìn thì phía sau tấm bia đá đột nhiên ló ra một khuôn mặt đầy nếp nhăn, Ngân Tô giật mình, vô ý thức muốn sờ vào ống thép.
"Ngươi là bạn học của Trương Dương hả?"
Một phụ nữ trung niên mặc áo bông từ sau bia đá đi ra, mặt mày tràn đầy vẻ nhiệt tình và nụ cười.
"Mấy đứa con gái ở trong thành đúng là đẹp, nhìn xem bộ dạng như nước thế này." Phụ nhân quen thuộc cười khen cô vài câu, sau đó lại hỏi: "Sao một mình con ở đây vậy?"
"Một mình?" Ngân Tô cố kiềm chế xúc động đánh ống thép, ngạc nhiên nhìn xung quanh mình: "Ta cùng bạn của ta ở cùng nhau mà, đâu phải một mình?"
Phụ nhân: "..."
Bà cảnh giác liếc nhìn xung quanh Ngân Tô, trong mắt chỉ thấy bóng dáng cô nữ sinh lẻ loi trơ trọi.
Phụ nhân lại cười: "Con bé này cũng không nên dọa bác gái, rõ ràng chỉ có một mình con thôi mà, làm gì có ai khác."
Ngân Tô tỏ vẻ kinh ngạc: "Sao có thể, bạn của ta rõ ràng đang ở đây mà."
Cô tùy tiện quơ tay một cái trong không khí, làm động tác đẩy về phía trước: "A di, không lẽ dì không nhìn thấy bọn họ sao? Dì nhìn đi, rõ ràng là nàng ở đây mà."
Phụ nhân: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận