Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 957: Hoàng Kim quốc (8) (length: 7612)

Về sau mỏ bên trên không tiếp tục xảy ra vấn đề lớn gì, chỉ là từ đó về sau sản lượng vàng ít đi rất nhiều.
Trước kia sản lượng vàng của mỏ này thế nhưng là rất khả quan.
Lời đồn về mỏ này là quan tài vàng đã 'Hút' hết vàng dưới lòng đất đi rồi, bởi vì bọn họ mạo phạm nó, nó không muốn để bọn họ đào được vàng.
Nhưng là trừ sản lượng vàng ít đi, cũng không có thêm việc gì khác nên nơi này vẫn như cũ duy trì nguyên dạng.
Cứ như vậy qua thời gian hai năm, cho tới bây giờ.
Ngân Tô: "Quan tài vàng đâu?"
Hàm Tân Tri: "Nghe nói là bị phong kín ở trong cung điện dưới lòng đất."
Địa cung đó ở nơi nào thì tạm thời vẫn chưa biết được.
Sự tình quan tài vàng người mới tới cũng không biết.
Hai năm qua, thợ mỏ già còn sót lại không có mấy người, cho nên liên quan đến tin tức về địa cung không dễ tìm cho lắm.
Có thể nhanh như vậy thăm dò được manh mối quan tài vàng này, đám người Hàm Tân Tri đã rất cố gắng.
Hạ Phương Hồi nghĩ đến thi thể mang lên từ mỏ: "Lúc chúng ta đến thấy mấy cỗ thi thể kia, giống như là bị dọa c·h·ế·t. Chẳng phải là giống kiểu c·h·ế·t của những người kia hai năm trước sao? Nếu địa cung đã phong kín, vậy bọn họ c·h·ế·t như thế nào?"
Cùng một kiểu c·h·ế·t, khiến người ta suy nghĩ nhiều cũng khó.
Đàn La nói tiếp: "Ta nghe mấy người kia nói, là trong động mỏ đào được một cái hang trống, bên trong có khí đ·ộ·c, bọn họ là bị trúng đ·ộ·c c·h·ế·t."
Lời này rất có thể chỉ là lý do thoái thác với bên ngoài.
Bất quá bọn họ cũng chỉ hỏi thăm được những nội dung này.
Phó bản Hoàng Kim quốc này không có quy tắc, cái tên Đại Anh mặc áo bông cũng nói mỏ này không có quá nhiều quy củ. Nhưng mà những lời hắn ta nói lúc đó, cơ hồ đã bao hàm tất cả quy củ rồi.
Ở đây tốt nhất là nên làm người câm điếc, mù lòa, hỏi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều đều rất nguy hiểm.
Độ Hạ hỏi: "Thi thể đặt ở chỗ nào?"
Đàn La: "Ở phía đông một chỗ nhà gỗ, ta vốn muốn đi xem, nhưng mà ở đó luôn có người canh gác, không tìm được cơ hội đi vào. Dự định tối nay lại tìm cơ hội xem có thể s·ờ vào xem không."
Ngân Tô nhìn những người khác: "Còn manh mối nào khác không?"
Độ Hạ lúc này mới nói: "Người quản sự lớn nhất ở đây tên là Vò Trận, người Vò Trận tin tưởng nhất là Đại Anh mặc áo bông kia, sự tình ở mỏ này cơ bản đều là Đại Anh quản, Vò Trận thỉnh thoảng mới tới một lần chứ không ở luôn ở đây."
Vò Trận không ở thì Đại Anh chính là thủ lĩnh lớn nhất ở đây.
Đại Anh nhìn không có vẻ t·à·n bạ·o, nhưng mà làm việc thì rất tàn nhẫn, hở chút là muốn đ·á·n·h người c·h·ế·t.
"Nơi này thủ bị nghiêm ngặt, tay chân của Đại Anh đều có v·ũ ·k·h·í, mặc dù kiểu dáng rất cũ kỹ, như là của vài chục năm trước. . . Nhưng đối phó 'người bình thường' là hoàn toàn đủ, tất cả lối ra đều bị bọn họ trông coi, những thợ mỏ đến đây căn bản không thể trốn thoát."
Lại có một tên Đại Anh tàn nhẫn như thế, nếu bị bắt được liền sẽ bị đ·á·n·h c·h·ế·t.
Thợ mỏ gần như không còn hy vọng vào việc chạy trốn.
"Trước mắt phụ trách quản mỏ chỉ có một người, chính là lão Tôn. Nghe nói trước kia có hai người, hình như ba tháng trước, hai người quản sự kia đều c·h·ế·t vì ngoài ý muốn, nguyên nhân thì không rõ."
Kết quả bây giờ thì lão Tôn cũng bị m·ấ·t, không biết A Nhẫn có thể lên chức hay không. . .
Ngân Tô: "Ba tháng trước?"
Độ Hạ gật đầu: "Đúng."
Ba tháng trước, trùng khớp với thời gian được ghi chép trên quyển bản t·ử của lão Tôn.
"Ba tháng trước còn có chuyện gì xảy ra?"
Độ Hạ lắc đầu: "Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra manh mối nào về phương diện này."
Những người khác cũng không có thêm manh mối nào, Ngân Tô liền bảo bọn họ tản ra trước, đợi đến tối sẽ tìm cách đi xem căn nhà gỗ để thi thể kia.
Bọn họ không ở chung một căn nhà gỗ, nhưng cũng không chia lẻ, chỉ là nhà nào có phòng trống thì sẽ ở phòng đó.
Ngân Tô phải trông coi đám mầm non này nên không đi tìm chỗ ở khác, mà ở lại trong nhà gỗ.
Đương nhiên, vì sự đ·ộ·c lập của bọn họ, nàng cũng không thể ở cùng phòng với bọn họ.
Ngân Tô tách ra khỏi bọn họ, vừa trở về nhà gỗ, đã nghe thấy bên ngoài ồn ào náo loạn, một đám người xông tới, không nói hai lời liền trực tiếp bắt đầu tìm k·i·ế·m.
Mấy thợ mỏ vốn đang nghỉ ngơi tức giận mà không dám lên tiếng, luống cuống tay chân đứng ở góc nhà, nhìn đám người kia lật tung nhà gỗ lên.
Những thợ mỏ sắc mặt khác nhau xì xào bàn tán.
"Bọn họ đang tìm gì vậy?"
"Có người giấu vàng sao?"
"Không thể nào. . ."
"Vừa rồi chẳng phải họ đang tìm Tôn quản sự sao, Tôn quản sự xảy ra chuyện gì à?"
"Hắn c·h·ế·t là đáng. . ."
"Suỵt!"
Nhà gỗ bị lật tung lên mấy lần, đám người kia rõ ràng không tìm được thứ mình muốn, liền hùng hổ rời đi, chạy sang căn nhà gỗ khác.
Giữa bừa bộn ngổn ngang, có thợ mỏ oán giận lên tiếng: "Mấy con c·h·ó săn này sao không c·h·ế·t ở trong động mỏ đi."
Có người trầm mặc bắt đầu thu dọn.
Cũng có người cười khổ đáp lời: "Bọn họ có xuống mỏ đâu mà c·h·ế·t ở trong động mỏ được. Chúng ta trong mắt bọn họ còn không phải là người."
"Sao lại không phải là bọn họ c·h·ế·t chứ."
Ngân Tô đi đến trước vị trí giường của mình, nhìn chiếc giường xộc xệch, ch·ố·n·g nạnh nhìn NPC đang hùng hổ bên cạnh.
NPC ác đ·ộ·c nguyền rủa: "Thật mong bọn chúng ngày mai c·h·ế·t hết đi. . ."
"Bọn họ c·h·ế·t thì giải quyết được cái gì." Giọng nói thâm trầm bay đến tai NPC.
NPC ngẩng đầu, đôi mắt không có chút thần thái nào nhìn về phía Ngân Tô.
Ngân Tô cười dịu dàng: "Bọn họ chẳng qua cũng chỉ là c·h·ó săn thôi, c·h·ó săn không còn thì sẽ có c·h·ó săn khác thôi, giống như chúng ta vậy, bọn họ cũng là vật tiêu hao."
NPC mặt không chút biểu cảm không trả lời.
Ngân Tô thần bí tiến tới, giọng nói nhẹ nhàng như có ma lực: "Tỷ tỷ, ngươi đã nghe câu bắt giặc bắt vua bao giờ chưa, chỉ có kẻ cầm đầu c·h·ế·t thì mới có tác dụng."
Mắt NPC khẽ động, môi mấp máy, một âm thanh nhỏ xíu phát ra từ cổ họng: "Chúng ta không gặp được Vò Trận, muốn hắn c·h·ế·t, nói thì dễ."
Ngân Tô nháy mắt mấy cái, "Tỷ tỷ, việc là do người."
". . ." NPC nửa ngày mới lên tiếng: "Ngươi. . . có cách nào?"
Khóe miệng Ngân Tô càng tươi hơn.
. . .
. . .
Đêm tối gió lớn, giữa rừng núi tiếng gió nổi lên.
Những bụi cây cao nửa người xào xạc, ba bóng người nối đuôi nhau đi trên con đường nhỏ gập ghềnh, dọc đường bụi gai ngổn ngang, nếu không cẩn t·h·ậ·n liền sẽ bị xước da.
"Lâm Lâm, cậu x·á·c định là đường này chứ?" Y Đồng né một bụi gai, nhỏ giọng hỏi Lâm Hữu Chi đang dẫn đường ở phía trước.
Lâm Hữu Chi ngẩng đầu giơ ngón tay OK, rồi lại huơ tay về phía trước, ra hiệu các cô đuổi th·e·o.
Y Đồng quay đầu nhìn Gió Quấn ở phía sau, "Cẩn t·h·ậ·n chút."
Gió Quấn gật đầu.
Hai người đi th·e·o Lâm Hữu Chi một đoạn, liền thấy một căn nhà gỗ.
Vị trí các cô lúc này ở phía tr·ê·n nhà gỗ, có thể nhìn thấy căn nhà trong bóng tối, bên trong tối đen như mực, nhưng bên ngoài thì có không ít ánh sáng.
Lâm Hữu Chi ngồi xuống, vẫy gọi bọn cô đến: "Mọi người nhìn xem, chính là chỗ đó. Ban ngày mấy t·h·i thể ở trong đó."
Y Đồng quan s·á·t một hồi, cau mày: "Trước sau đều có người canh gác, khó vào được a. . ."
"Để ta đi." Gió Quấn nói...
Bạn cần đăng nhập để bình luận