Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 442: Tỏ tình Quý (2) (length: 7725)

Ngân Tô cầm bảng biểu lên, nhìn lướt qua đại khái.
Thông tin cơ bản như họ tên, tuổi tác, năng khiếu, ngoài ra, còn có một vài vấn đề liên quan đến chuyện yêu đương.
Ví dụ như, có yêu cầu về giới tính khi yêu đương hay không, yêu cầu về cảm giác mới mẻ khi yêu đương, và mẫu người yêu khiến mình rung động.
Ngân Tô cầm bút lên liền bắt đầu viết.
[Họ và tên: Tô hảo hảo] [Tuổi tác: 18] [Năng khiếu: Mổ heo] [Yêu cầu về giới tính khi yêu đương: Đều được, không phải người cũng không sao] [Cảm giác mới mẻ khi yêu đương: Càng mới mẻ càng tốt] [Yêu cầu về người yêu khiến mình rung động: Giống ta là được] Ngân Tô điền loạn một hồi, rất nhanh đã xong xuôi tất cả thông tin.
Những người chơi khác khá cẩn thận, không chắc tấm bảng này có tác dụng hay không, nên điền rất chậm, một vấn đề lặp đi lặp lại suy nghĩ.
Mạt Lỵ cũng không hối thúc, mỉm cười nhìn mọi người.
Ngân Tô cuộn bảng biểu lại, tản bộ đến chỗ Mạt Lỵ, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt, sau đó mở miệng hỏi: "Quan sát viên làm gì vậy?"
Mạt Lỵ lễ phép trả lời: "Chủ yếu phụ trách quan sát tình hình học tập của học viên, ghi chép và nhắc nhở, phối hợp với giảng sư hoàn thành một số chương trình học."
Ngân Tô hiểu rõ: "Vậy là kiểu máy giám thị có hình dạng người nhỉ."
". . ."
Mạt Lỵ muốn nói lại thôi, cuối cùng dứt khoát không nói gì.
Cảm giác mình mà trả lời câu này, nàng ta sẽ lại tuôn ra những từ ngữ kỳ quái hơn mất.
"Trại huấn luyện chúng ta hiện tại có bao nhiêu học viên?"
"Trước mắt có khoảng hai trăm người."
"Ít vậy à?"
". . ." A.
Những câu hỏi bình thường thì Mạt Lỵ đều lần lượt đáp lại, nhưng những câu hỏi kỳ lạ, tính chất nhảy sốc của Ngân Tô thì nàng liền im lặng.
Mãi cho đến khi tất cả mọi người điền xong bảng biểu, Mạt Lỵ cuối cùng cũng có thể thoát khỏi Ngân Tô, lập tức đi về phía cửa phòng: "Mời các học viên đi theo tôi."
Ngoài cửa phòng là một hành lang, có mấy căn phòng giống y đúc nhau, trong những phòng đó đều trống không.
Mạt Lỵ bước đi rất nhanh, mọi người vừa ra cửa, nàng đã chạy tới cầu thang.
Mọi người không rảnh quan sát xung quanh, vội vàng đuổi theo.
Ngân Tô và bọn họ hiện tại đang ở trạng thái tổ đội, nhưng nàng cũng không nói là muốn hành động cùng họ, cũng không từ chối họ đi theo.
. . .
. . .
Mạt Lỵ dẫn bọn họ đến một căn phòng khác, bên trong có một NPC khác.
Mạt Lỵ bảo họ giao bảng biểu cho đối phương, nhận thẻ học viên, cùng với thẻ học viên còn có một tấm thẻ màu hồng.
Trên thẻ không có gì cả, nhưng cảm giác rất tốt, không biết để làm gì.
"Cái này để làm gì vậy?" Một người chơi trực tiếp hỏi NPC.
NPC không trả lời nàng, mà ra hiệu nàng đi ra, không cản trở học viên tiếp theo làm thủ tục.
Thái độ vô tình lại lạnh lùng.
Ngay cả Mạt Lỵ cũng không trả lời câu hỏi này.
Mọi người đành phải làm thẻ học viên trước.
Mạt Lỵ chờ tất cả mọi người cầm thẻ học viên, liền dẫn bọn họ rời phòng, đi xuống lầu.
Dưới lầu là một hành lang, hai bên có rất nhiều cửa hàng màu hồng, vừa mộng ảo lại ngọt ngào.
Trong khu phố, người qua lại có đôi có cặp, có những cặp đang dựa sát vào nhau nghỉ ngơi trên ghế, cũng có những cặp tay trong tay dạo phố, cặp nào nhìn cũng rất vui vẻ hạnh phúc.
Họ như thể có thể thấy những bong bóng màu hồng đang bay lơ lửng trong không khí.
Mạt Lỵ: "Mọi người hãy làm quen với trại huấn luyện, một tiếng nữa tập hợp ở đây."
Mạt Lỵ nói xong liền đi.
Các người chơi nhìn nhau, lại nhìn một mảnh khu phố màu hồng kia rồi chìm vào im lặng.
Đám người cũng chỉ trầm mặc một lát, rất nhanh đã bắt đầu giao lưu với những người chơi mình thấy hợp mắt.
Có người chơi nhanh chóng tìm được Minh Hữu, cùng nhau tổ đội hành động.
"Tô tiểu thư, chúng ta làm gì?" Ô Bất Kinh quay đầu hỏi Ngân Tô.
"Ngươi muốn làm gì thì cứ làm thôi." Ngân Tô đột nhiên giang hai tay, làm một biểu cảm say mê: "A. . . Khắp nơi đều là mùi vị tình yêu, sao mà tuyệt vời quá vậy! A!"
Hành động của Ngân Tô quá đột ngột khiến Ô Bất Kinh giật mình.
Không chỉ hắn mà những người chơi khác còn chưa rời đi cũng đều ngơ ngác, ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào người nàng.
Thậm chí cả Ô Bất Kinh cũng trở thành đối tượng bị soi mói.
Hình như đang nghi ngờ cái con người nổi bật này có phải đã bị trò chơi ép cho phát điên, đầu óc không bình thường rồi.
Trong game, người có đầu óc không bình thường cũng không hề ít...
Các người chơi ai nấy rời đi, rất nhanh cũng chỉ còn lại Ngân Tô và Ô Bất Kinh vẫn còn ở tại chỗ.
Ô Bất Kinh không dám một mình hành động, hòa ly gừng... Vậy hai người kia đâu rồi?
Ô Bất Kinh nhìn quanh một lượt, phát hiện Ly Khương và Tạ Bán An không biết từ lúc nào đã đi sang một bên.
Hắn và hai người kia không thân thiết, cho nên hắn cảm thấy đi theo đại lão vẫn an toàn hơn.
Ngân Tô đã khôi phục vẻ bình thường, đang suy nghĩ tối nay nên đi đâu nghỉ ngơi, trước tiên phải kiểm tra sơ lược trại huấn luyện này một phen... À không phải, mà là kiểm tra kỹ lưỡng mới đúng.
"Tô tiểu thư."
Ly Khương đứng dựa vào tường vẫy tay gọi Ngân Tô.
Bên kia trừ cô ấy, còn có mấy người chơi cũng đang ở đó, tất cả đều ngẩng đầu nhìn lên tường.
Ngân Tô nhấc chân đi về phía bên đó, Ô Bất Kinh vội vàng đuổi theo.
Trên tường có dán một thứ gì đó.
[Thời khóa biểu trại huấn luyện] 8:00 - 9:00 Triệu giảng sư 20:00 - 21:00 Cao giảng sư [Quy tắc trại huấn luyện tình yêu] 1. Mỗi học viên chỉ có một tấm thẻ tỏ tình.
2. Thẻ tỏ tình không được làm mất, vứt bỏ, xóa hoặc sửa đổi.
3. Khi tên xuất hiện trên thẻ tỏ tình, vui lòng lập tức đi tỏ tình.
4. Khi tỏ tình, xin đừng dùng từ "tôi yêu bạn", "tôi thích bạn", nếu nghe thấy ai dùng những từ này, hãy báo ngay cho nhân viên an ninh.
5. Không được tỏ tình với giảng sư.
6. Khi giảng sư tỏ tình với bạn, không được từ chối giảng sư, sau đó hãy báo ngay cho nhân viên an ninh.
7. Trong trại huấn luyện không có phòng số 14, nếu ai mời bạn đến đó, hãy đưa người đó đến gặp nhân viên an ninh.
8. Nhân viên an ninh không an toàn.
Tổng cộng có tám điều quy tắc.
Ba điều đầu tiên đều liên quan đến thẻ tỏ tình, tấm thẻ màu hồng mà họ vừa nhận được, rất có thể chính là thẻ tỏ tình.
Chỉ là tác dụng cụ thể của tấm thẻ này vẫn chưa biết.
Trong đó, hai điều nhắc đến việc báo cho nhân viên an ninh, nhưng điều cuối cùng lại nói nhân viên an ninh không an toàn.
Tạ Bán An như đang suy nghĩ: "Nếu như liên quan đến chuyện yêu đương, có khi nào tiếp theo bọn họ sẽ sắp xếp cho chúng ta đối tượng yêu đương không?"
Ngân Tô vừa há miệng đã bắt đầu cầu nguyện: "Ta hi vọng đối tượng yêu đương của ta xinh đẹp một chút."
Ly Khương: "???"
Tạ Bán An: "... "
Ô Bất Kinh: "???"
Đối diện với ba đôi mắt vừa kinh hãi vừa phức tạp, Ngân Tô kỳ quái hỏi lại: "Chẳng lẽ các ngươi muốn một người quái dị à?"
". . ."
Ly Khương uyển chuyển nói: "Tô tiểu thư, đồ càng đẹp lại càng nguy hiểm."
Ngân Tô trầm mặc một lát, đột nhiên gật đầu: "Cô nói đúng."
Sau đó một giây, Ly Khương lại nghe nàng nói: "Ta thích đồ nguy hiểm đấy, cảm giác giết sẽ tốt hơn."
Khóe môi cô gái khẽ nhếch lên, hai tay nắm chặt trong không trung, tựa hồ đang cảm nhận cảm giác đó.
Ly Khương: "... " Như vậy kỳ quái quá đó!
Tạ Bán An khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề về lại vấn đề chính: "Có thể người chơi sẽ tự do ghép đôi."
Ngân Tô đưa tay ra sau lưng, khẽ cười nói: "Các ngươi có thể cầu nguyện đấy, tuyệt đối đừng để người chơi ghép đôi người chơi."
Ô Bất Kinh vô ý thức hỏi: "Vì sao?"
Ngân Tô nhíu mày: "Ngươi nghĩ game thật sự để các ngươi yêu đương chắc?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận