Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 785: Đồng nhân nhà máy (3) (length: 7955)

"Mới đến à?" Ngoài cửa có NPC mặc đồng phục công nhân, thấy bọn họ chạy tới thì lên tiếng gọi, đồng thời cắt ngang dòng suy nghĩ của Ninh Phồn.
NPC mặt không cảm xúc chỉ vào chiếc bàn trước mặt hắn, "Qua bên này đăng ký, nhận thẻ công nhân."
Trên bàn có một tấm bảng, chỉ cần đăng ký tên.
Có Ninh Phồn và Chung Đạt ở đó, Ngân Tô cũng không đổi tên khác, trực tiếp dùng tên Chu Tiểu Đa.
Ngân Tô viết tên xong, NPC vừa lấy thẻ công nhân từ ngăn kéo dưới bàn ra, vừa hỏi nàng: "Ngươi muốn làm ở vị trí nào?"
Thẻ công nhân có ba màu, màu trắng là công nhân bình thường, màu đỏ là nhân viên kiểm tra chất lượng, màu đen là thợ sửa chữa.
Công nhân bình thường thì nhiều nhất, nhân viên kiểm tra chất lượng có 5 người, còn thợ sửa chữa thì chỉ có 2 người.
Ngân Tô thành thật, hỏi gì đáp nấy: "Ta muốn làm trưởng xưởng."
"Cái gì?"
Giọng của NPC cao hơn không ít, hiển nhiên không thể tin vào tai mình.
"Ta muốn làm trưởng xưởng." Ngân Tô kiên nhẫn lặp lại lần nữa, cũng tỏ vẻ quan tâm với NPC, "Có phải tai của ngươi có vấn đề không? Có vấn đề thì phải chữa sớm đi, chậm trễ là có thể chết người đấy."
NPC liếc mắt một cách ác độc, "Ngươi thật là dám nói, chức trưởng xưởng là thứ ngươi muốn làm là làm được à?"
"Làm công cũng phải có ước mơ chứ, biết đâu ta lại được thăng chức thì sao." Ngân Tô cười khẩy một tiếng, "Đừng có mà mắt chó coi thường người khác, cẩn thận sau này ta cho ngươi mặc tã."
". . ."
Ngươi cẩn thận đấy, ta mới cho ngươi mặc tã ấy! !
Ánh mắt của Ngân Tô đảo qua những chiếc thẻ công nhân, chỉ vào thẻ màu đỏ, "Ta thích màu đỏ, nó giống như máu, đẹp đến mức làm người rung động. Trước cho ta làm nhân viên kiểm tra chất lượng đi, ta đi xem nhân viên kiểm tra chất lượng có làm tốt trách nhiệm kiểm tra cho xưởng của ta không."
"? ? ?"
Sao lại là xưởng của ngươi rồi? Ngươi còn chưa vào làm mà! ! Rốt cuộc ai đã tuyển vào tên điên này thế! !
Thôi, không so đo với tên điên, nghĩ chắc cô ta không trụ được lâu. . .
Nghĩ đến đây, cơn giận trên mặt NPC tan biến, chỉ còn lại nụ cười quái dị.
Ninh Phồn Chung Đạt: ". . ."
Ngươi có nghe thử xem mình vừa nói những lời ma quỷ gì không vậy? !
Lúc ở ngoài thì không nói gì, vừa vào đến nơi sao lại như mở van nước thế này?
Ngân Tô thấy NPC đứng bất động thì trực tiếp ra tay đoạt lấy, "Ngươi cười cái gì mà cười, đưa đây mau."
NPC: ". . ."
Bị cướp mất thẻ công nhân mà NPC ngược lại không giận, khóe miệng vẫn tiếp tục cười, "Vậy hi vọng. . ."
Hắn nhìn vào tên đã đăng ký, "Chu Tiểu Đa, ngươi có thể kiên trì ở vị trí đó lâu hơn một chút."
"Ngươi thật là một đồng nghiệp tốt, biết cách nói chuyện ghê." Ngân Tô học theo cách cười của hắn, "Hi vọng ngươi cũng có thể kiên trì lâu hơn."
". . ." NPC không cảm nhận được sự tồn tại của mình trên người Ngân Tô, quay sang trừng mắt với Ninh Phồn và Chung Đạt, cộc cằn hỏi: "Hai người các ngươi thì sao?"
Ngay lúc đó, những người chơi khác cũng lần lượt đến nơi.
Bọn họ vừa vặn thấy được cảnh Ngân Tô cướp thẻ công nhân từ tay NPC, sắc mặt ai nấy đều khác nhau.
Chung Đạt không chút do dự, trực tiếp chọn vị trí nhân viên kiểm tra chất lượng.
Ninh Phồn vốn còn muốn suy nghĩ một chút, vì sự lựa chọn này chắc chắn liên quan đến những nguy hiểm mà sau này họ phải đối mặt. . .
Ai ngờ một người thì cứ thích xông pha vào nguy hiểm, một người thì chẳng cần nghĩ ngợi gì.
Ninh Phồn cuối cùng chỉ có thể chọn vị trí nhân viên kiểm tra chất lượng, không thì phải làm sao? Mọi người cùng nhau vào đi!
Nhân viên kiểm tra chất lượng có tất cả năm người, lúc này chỉ còn lại hai người.
Thẩm Thập Cửu thấy thế thì lập tức xông lên, dưới cái nhìn muốn giết người của NPC, cũng muốn một trong số đó.
"Thẻ màu đỏ và màu đen ít nhất. . . Có phải hai loại vị trí này tốt hơn một chút không?"
"Bọn họ đều chọn màu đỏ hết rồi. . ."
"Màu đỏ chỉ còn lại một cái."
Những người chơi mới xì xào bàn tán, nhưng những người chơi kỳ cựu thì đều không nhúc nhích, họ chỉ dám nói nhỏ, không dám thực sự lại gần.
Có một người chơi kỳ cựu tốt bụng lên tiếng nhắc nhở: "Ít chưa chắc đã là an toàn, biết đâu còn nguy hiểm hơn. Trong trò chơi, không phải cứ cái gì ít là tốt, cho dù nó có mang đến lợi ích gì, thì sau đó chắc chắn cũng sẽ có nguy hiểm lớn hơn. Lựa chọn an toàn nhất mà không dễ phạm sai lầm là những chiếc thẻ màu trắng càng nhiều kia."
Người chơi kỳ cựu dừng một chút rồi bổ sung thêm: "Không phải nói thẻ màu trắng thì an toàn, một khi đã vào trò chơi thì không có sự lựa chọn nào là tuyệt đối an toàn cả. Cho nên các ngươi đừng đem hy vọng và sinh tử của mình ký thác vào người khác, sinh mạng con người rất quý giá, người khác không thể gánh chịu thay cho các ngươi được. Mỗi một lựa chọn đều là lựa chọn giữa sự sống và cái chết, các ngươi phải chịu trách nhiệm với quyết định của mình."
Những người chơi mới nhìn nhau, những người chơi kỳ cựu thì trực tiếp đi đăng ký.
Sau một lúc ngây người ngắn ngủi, những người đầu óc nhanh nhạy lập tức đi về phía bàn để xếp hàng.
Dù chọn cái gì đi nữa, người xếp hàng trước vẫn có quyền lựa chọn trước.
Người xếp sau sẽ mất quyền lựa chọn.
Một người nhúc nhích thì rất nhanh mọi người cũng sẽ nhúc nhích theo.
. . .
. . .
Mọi người lần lượt xếp hàng đăng ký chọn thẻ công nhân, người nhận thẻ trước đứng sang một bên, sau khi mọi việc đã xong thì lại có người dẫn bọn họ đến vị trí làm việc.
Nhóm người chơi này có tất cả 36 người, nam nữ gần như là ngang nhau.
Người nhận được thẻ đỏ cuối cùng là một người phụ nữ có sẹo trên mặt, vết sẹo đó không hề ảnh hưởng đến nhan sắc của cô, mà ngược lại còn tăng thêm vẻ ngỗ nghịch.
Hai người thợ sửa chữa màu đen là một nam một nữ.
Còn lại đều là công nhân bình thường.
NPC chờ cho đến khi tất cả mọi người đăng ký xong thì đứng dậy đi vào bên trong: "Mọi người đi theo ta."
Ngân Tô hai tay đút túi, đi cạnh NPC, thậm chí còn thỉnh thoảng nhanh hơn hắn hai bước, trông cứ như nàng mới là NPC dẫn đường vậy.
Nàng thỉnh thoảng còn hỏi han, đây là nơi nào? Nơi này để làm gì? Nơi kia thì để làm gì?
"Ngươi làm vài ngày sẽ biết để làm gì thôi." NPC luôn dùng câu này để đuổi nàng.
Nhưng người mới tới làm công đâu có dễ bị đuổi vậy, "Ngươi làm việc trong xưởng lâu như vậy, đến chỗ mình làm việc mà còn chưa quen nữa sao? Ngay cả giới thiệu cũng không nói được, sao xưởng lại cử ngươi làm nhân viên tiếp đón người mới vậy? Chờ khi ta làm trưởng xưởng, việc đầu tiên ta sẽ làm là đổi ngươi đi."
". . ."
Ngang ngược!
Chỉ bằng ngươi mà muốn làm trưởng xưởng à!
Ha. . .
NPC này cũng không dễ bị lay động, mặc cho Ngân Tô nói gì, hắn hoặc là dùng đi dùng lại cái câu đó để đuổi nàng, hoặc là im lặng không nói.
Nhưng việc NPC không trả lời cũng không thể ngăn cản việc Ngân Tô đặt câu hỏi, NPC cảm thấy bên tai cứ ong ong không dứt.
Không muốn nói chuyện nên NPC chỉ có thể trừng mắt với nàng và nguyền rủa trong lòng, mong cho nàng ngậm miệng và yên tĩnh một chút.
Người sau thì chẳng để ý, cười còn tươi hơn cả NPC, "Ngươi thích trừng ta như vậy, nhất định là yêu ta lắm rồi, hay là ngươi móc mắt ra treo lên người ta nhé?"
Người chơi: ". . ."
NPC: ". . ."
Giày của NPC dẫm trên đất lộp bộp, oán khí không ngừng tràn ra từ người hắn.
Lông mày Ninh Phồn đã nhanh có thể kẹp chết mấy con ruồi, lời của nàng nhiều đến nỗi NPC còn thấy phiền, sao lúc ở với bọn họ thì nàng không hề nói năng gì? Hay là nàng không thích nói chuyện với họ?
Người chơi thì càng không dám thở mạnh, cả đội hình trở nên tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Đi theo NPC vào bên trong, mọi người rất nhanh nhìn thấy hết xưởng này đến xưởng khác, nhưng tất cả các cánh cửa đều đóng kín, không nhìn thấy được tình hình bên trong.
Người chơi ở phía sau đi chậm rãi, NPC cũng không thúc giục mà lại phối hợp với tốc độ của bọn họ.
. . . Chỉ là phía trước có cái ma quỷ thích thúc giục ấy đang giục bọn họ!
Thúc thúc thúc! Muốn chết đến thế à! !
NPC hận đến nghiến răng, chắc là tức giận quá rồi nên hắn muốn cho Ngân Tô chết, tốc độ cũng từ từ tăng lên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận