Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 763: Thiên Đường công viên trò chơi (xong) (length: 7652)

Mặt đối mặt cùng bạn bè cáo biệt, Thanh Lan chung quy không thể làm được giống như lúc đối mặt Văn Kiệt c·h·ế·t đi, bình tĩnh như vậy.
"Mau đi đi, thời gian không còn nhiều lắm, ta ở cửa ra chờ ngươi."
Hạ Hiểu Lương buông Thanh Lan ra, đẩy nàng vào cửa.
Du khách chen chúc đến, Thanh Lan bị dòng người đẩy vào bên trong, nàng quay đầu nhìn lại.
Hạ Hiểu Lương đang chậm rãi lùi lại, khi ánh mắt của nàng chạm đến ánh mắt của mình, liền đưa tay lên miệng, lớn tiếng hô: "A Lan, giống như lúc chúng ta còn bé, hãy dũng cảm đi về phía trước, có lẽ một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau bằng một cách khác."
Thanh Lan bị du khách đẩy đi, nàng không nhìn thấy thân ảnh của Hạ Hiểu Lương nữa.
Bên tai nàng dường như vang lên tiếng mưa rơi, thời gian kéo về buổi chiều nhá nhem lờ mờ.
Nàng cùng Hạ Hiểu Lương, Văn Kiệt lạc đường rơi vào một cái hố sâu, thân thể nàng nhẹ nhất, cho nên bọn họ hợp sức đưa nàng lên trên.
Nàng muốn kéo bọn họ lên, nhưng lại vừa đói vừa lạnh, nàng căn bản không đủ sức kéo bọn họ lên.
Hạ Hiểu Lương và Văn Kiệt còn nhỏ giống như hai tượng đất, khuyên nàng đừng cố nữa, "A Lan, ngươi không thể nào kéo chúng ta lên được đâu. Đi tìm người đi, đi tìm người đến cứu chúng ta!"
"Nhưng ta tìm không thấy đường về." Nàng nằm ở trên miệng hố, nhìn người ở dưới, tiếng mưa rơi gần như nuốt chửng tiếng của nàng, "Trời tối rồi, ta sợ."
"Đừng sợ, A Lan là người dũng cảm nhất, ngươi đứng lên đi, đi về phía bên trái của ngươi, trước kia chúng ta thấy bên kia có khói mới đi sang đây, bên kia chắc chắn có người!"
"A Lan nhất định có thể tìm được người đến cứu chúng ta!"
Dưới sự khuyên nhủ và cổ vũ của bọn họ, cuối cùng nàng đứng lên, loạng choạng chạy về phía bóng tối bên trái mình.
Trong sợ hãi nàng xuyên qua bóng tối, nhìn thấy ánh sáng yếu ớt trong màn mưa.
A Lan khi còn bé đã tìm được người rồi, cứu được bọn họ.
Nhưng bây giờ nàng không còn cách nào cứu được ai nữa.
...
...
Thanh Lan từ lối ra không thấy Hạ Hiểu Lương đâu, chỉ thấy những du khách hoảng sợ bỏ chạy, nơi xa có động vật đang tấn công những du khách này, lối đi đầy máu, còn có những chi thể và xương cốt gãy vụn.
Nơi đây giống như đã từng xảy ra một vụ thảm sát.
"Hạ Hiểu Lương! !"
Đáp lại nàng chỉ là tiếng gầm nhẹ của động vật từ xa vọng lại.
Bọn chúng chú ý đến nàng, từ bỏ con mồi đã không còn giãy giụa, nhanh chóng chạy về phía nàng, con ngươi tham lam lại khát máu khóa chặt nàng.
Thanh Lan giật mình, quay người cùng những du khách đang la hét bỏ chạy tán loạn cùng nhau chạy.
Ánh mắt nàng đảo quanh bốn phía, muốn tìm bóng dáng của Hạ Hiểu Lương, nhưng đáng tiếc là không có ở đâu.
Khắp nơi đều là động vật.
Bọn chúng chui ra từ trong bồn hoa ven đường, từ trong các công trình kiến trúc, lao về phía đám người, điên cuồng cắn xé.
"A ——"
Một con sói xám bổ nhào vào một du khách đang chạy bên cạnh nàng, cắn một nhát vào cổ du khách, máu tươi bắn lên rơi cả vào mặt nàng.
Lạnh.
Lạnh thấu xương.
Sói xám cắn c·h·ế·t du khách rồi lại không ăn, đôi mắt tham lam nhìn về phía Thanh Lan, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ, nó bỏ lại con mồi trên đất, đuổi theo Thanh Lan.
...
...
Ngân Tô giẫm lên tường nhảy xuống, nhìn 'Tiểu Hùng' trong viện và cô bé mặc váy đỏ đang ngồi giữa Tiểu Hùng, khóe miệng có chút run rẩy.
Nàng thắc mắc sao không tìm được búp bê NPC nào đằng sau, hóa ra đều bị nàng thu thập hết vào đây rồi.
"Tỷ tỷ." Đại Lăng từ trong ngực một con búp bê NPC đứng lên, nhún nhảy một cái đến gần, "Tỷ đến đón ta sao?"
Đón...
Đón cái đầu quỷ ấy!
Ngân Tô dùng móng vuốt thỏ xù lông đè mặt Đại Lăng, từ chối cái đồ phiền phức hay bám người, "Gọi bọn chúng dậy, đi theo ta."
Mặt Đại Lăng đầy máu, nàng cũng chẳng để ý, nghiêng đầu khỏi móng thỏ, "Đi đâu vậy tỷ tỷ?"
"Cho ngươi tìm nhiều Tiểu Hùng hơn."
Con ngươi Đại Lăng sáng lên: "Thật hả? Tỷ tốt quá đi! Tỷ là người tốt nhất thế giới, ta yêu tỷ!"
"À."
Miệng quái vật, đồ quỷ lừa người!
Đại Lăng nở nụ cười tươi, gọi đám búp bê Tiểu Hùng của nàng dậy, theo sau Ngân Tô hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bước ra ngoài.
Ngân Tô dẫn Đại Lăng trong Viên Khu loạn g·i·ế·t, mặc kệ là nhân viên c·ô·ng tác hay là du khách NPC, hễ mà để nàng đụng vào, thì cứ xác định là chỉ có đi mà không có về.
Tiện tay phá hủy mấy công trình giải trí.
Những 'thuốc nổ' nàng mua trong Thương Thành cũng có đất dụng võ rồi.
Điều phiền phức nhất là đám động vật mà vương quốc động vật thả ra, mặc kệ là động vật ăn t·h·ị·t hay ăn cỏ, tính c·ô·ng kích đều rất mạnh, mà đối tượng c·ô·ng kích không phân biệt người chơi hay nhân viên.
Chỉ cần là người s·ố·n·g, có thể động đậy, bọn chúng đều sẽ đuổi theo cắn xé.
Đáng sợ nhất là, những du khách bị động vật cắn c·h·ế·t, nếu như không bị ăn sạch, chẳng bao lâu sẽ biến thành động vật, đứng dậy tham gia vào bữa tiệc cuồng hoan.
Ngân Tô cũng không sợ những thứ này lắm.
Dù sao NPC là g·i·ế·t, động vật cũng là g·i·ế·t.
Cũng không biết những người khác đã ra ngoài chưa, nếu như gặp phải đám này thì thật sự là hơi phiền.
Mấy con lẻ thì còn dễ đối phó, chứ thành bầy đàn thì không dễ ăn tí nào.
Ngân Tô chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ, hy vọng bọn họ may mắn rời khỏi cái nơi công viên vui vẻ này, một nơi đang đọc là Thiên Đường, nhưng thực chất là Địa Ngục.
...
...
Trong khi Ngân Tô đang quậy tưng bừng cả khu thì Hạ Hiểu Lương mình đầy thương tích đụng phải Lương Vân.
Lương Vân ngồi trong một cái đình, làm ngơ trước âm thanh ồn ào bên ngoài.
Hạ Hiểu Lương nhìn phía sau một chút, chỗ này khá là vắng vẻ, không có du khách NPC cũng không có mấy con động vật đáng sợ kia, hắn đi qua con đường nhỏ, thăm dò gọi một tiếng: "Lương Vân?"
Lương Vân ngẩng đầu liếc hắn một cái, giọng điệu không có gì lên xuống, "Là cậu à."
"Sao cậu lại ở đây? Tông Hi Nguyệt đâu?"
Lương Vân ngẩn người, rồi lắc đầu: "Không biết."
Nàng thật sự không biết Tông Hi Nguyệt đi đâu, khi tỉnh lại thì nàng đã ngồi ở đây rồi.
Nhưng mà Lương Vân chỉ là không nhớ tại sao mình ở đây, còn việc Tông Hi Nguyệt đưa mình đi thì nàng lại nhớ rất rõ...
Lúc này mọi người hẳn đã thông quan hết rồi, mà nàng lại không có số lần trải nghiệm, cho dù có đi nữa thì mình nàng cũng rất khó thông quan, nên sau khi tỉnh lại, nàng chỉ ở yên chỗ này mà không động đậy gì.
Dù sao thì kết quả cũng giống nhau thôi.
Lương Vân đã nh·ậ·n m·ệ·n·h.
Chỉ là nàng không nghĩ ra, vì sao Tông Hi Nguyệt lại chọn mình, trong trấn cổ tích nàng chỉ... chỉ là muốn giúp nàng một tay, vậy mà nàng ta lại muốn chôn vùi luôn cả m·ạ·n·g của mình.
Lương Vân vẫn thấy đau khổ, khổ vì sự tốt bụng của mình mà lại nhận phải quả đắng.
Tông Hi Nguyệt chi bằng g·i·ế·t thẳng nàng đi...
Hạ Hiểu Lương ngồi đối diện Lương Vân, hắn bị thương rất nặng, lúc này cũng không còn sức mà chạy nữa.
Lương Vân: "Bọn họ đi ra hết rồi à?"
Hạ Hiểu Lương: "Chắc là đi rồi."
Hạ Hiểu Lương tin rằng Thanh Lan chắc chắn sẽ ra được.
"Vậy cũng tốt." Lương Vân rũ mắt, thấp giọng thì thào: "Vậy cái phó bản này chỉ còn lại có hai chúng ta."
Hạ Hiểu Lương: "Tiểu Bạch chắc vẫn còn, lúc nãy mình đến nghe có người đang gọi thỏ đ·i·ê·n rồi."
Nhưng nàng ở đâu thì Hạ Hiểu Lương cũng không biết.
Bây giờ cả công viên trò chơi chỗ nào cũng hỗn loạn, tiếng n·ổ vang lên khắp nơi.
Du khách đ·i·ê·n cuồng chạy trốn, động vật đ·i·ê·n cuồng g·i·ế·t người.
Thiên đường đã biến thành địa ngục.
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận