Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 1116: Hiện thực miễn dịch thành công (length: 7767)

"A, Tam muội điên rồi, Tam muội điên thật rồi! !"
Người đàn ông trẻ tuổi trong cặp vợ chồng bị dọa sợ, kêu to lên.
"Nàng chính là đồ điên, ta đã nói nàng là đồ điên mà, a. . ."
Âm thanh của người đàn ông đột nhiên biến mất, Đàm Lộc bóp lấy cổ người đàn ông, nhấc hắn lên, sau đó 'Răng rắc' một tiếng, không một tiếng động.
Đàm Lộc ném người đàn ông đi, tiếp tục đi bóp cái cổ của người phụ nữ đang sợ hãi kia.
Ngay khi tay của hắn sắp bóp lấy cổ người phụ nữ, người đàn ông vốn đã chết lại nắm lấy tay Đàm Lộc, tiếng kêu sợ hãi tiếp tục: "Phụ thân, Tam muội điên thật rồi, người không thể tiếp tục dung túng nàng như vậy, nhanh bắt lấy nàng, giam nàng lại! !"
"Đồ hỗn trướng!" Nhìn thấy lão phụ thân đi đường cũng tốn sức từ bên kia xông lại, một cái tát vào mặt Đàm Lộc.
Chẳng hiểu vì sao, Đàm Lộc không né tránh, một cái tát kia tựa hồ làm hắn choáng váng.
Lão phụ thân hướng về phía một nhà ba người bên cạnh quát: "Còn thất thần làm gì, cho ta đè nàng lại! !"
Theo tiếng ra lệnh của lão phụ thân, những người khác trong phòng khách xông lên, ba chân bốn cẳng đè Đàm Lộc xuống ghế sofa.
Lời nói của lão phụ thân dường như có một loại ước thúc nào đó, Đàm Lộc không thể ngay lập tức bộc phát. Mà vị mẹ già nhìn run rẩy, động tác lại nhanh nhẹn, bưng một chén nước tới, nắm cằm hắn đổ trực tiếp vào.
Uống được một nửa, Đàm Lộc đột nhiên kịp phản ứng, hất những người đang đè mình ra, bóp cổ bọn họ từng người bẻ gãy.
"Đi chết, đều đi chết. . ."
Đám người kia không phải đối thủ của Đàm Lộc, rất nhanh liền nằm la liệt.
Đàm Lộc hung bạo giẫm lên thi thể của bọn họ, máu tươi văng tung tóe.
Đồng tử của Đàm Lộc điên cuồng đảo tới đảo lui, vừa giẫm đạp lên thi thể, vừa nhìn xung quanh, muốn tìm ra mục tiêu mà hắn tâm tâm niệm niệm, "Ở chỗ kia. . . Ở chỗ kia. . . trốn đến chỗ nào, nhất định ở đây, nhất định ở đây. . ."
Khang Mại trốn sau rèm cửa, nhìn 'Khách nhân' khác gì BOSS phó bản bên ngoài mà trong lòng nặng nề lại phức tạp.
Cái thứ này lực phá hoại cũng quá mạnh.
Quái vật phó bản căn bản không phải đối thủ của hắn.
Quái vật phó bản tử vong, đồ đạc trong biệt thự và mặt tường đều phủ một lớp bụi tàn, như tấm ảnh cũ kỹ bị ăn mòn, nhanh chóng mất màu.
Khang Mại nhìn sang bên cạnh, rất muốn hỏi vừa rồi Ngân Tô cho quái vật phó bản đổ cái chất lỏng gì vào Đàm Lộc, nhưng lúc này không tiện lên tiếng, chỉ có thể kìm nén một bụng nghi vấn, dùng ánh mắt hỏi thăm sau đó phải làm sao bây giờ?
Đáng tiếc Ngân Tô không phản ứng với hắn.
Mắt thấy cả biệt thự sắp bị bóng tối thôn phệ, cảnh tượng trước mắt Khang Mại đột nhiên biến đổi, cả người từ trên cao rơi xuống, 'bịch' một tiếng nện lên một chiếc tàu hỏa nhỏ lòe loẹt.
Tàu hỏa nhỏ chở hắn, phành phạch phành phạch chạy về phía trước.
Đầu tàu hỏa nhỏ truyền đến tiếng cười quỷ dị, như vô số tiếng người chồng chất lên nhau: "Công viên tử vong chào mừng ngài ~ tàu hỏa nhỏ ngắm cảnh công viên đang vận hành, mời ngồi vững vịn chắc nhé ~ "
Công viên tử vong?
Lần trước đại lão bắt Dụ Duy dùng cái đạo cụ đó...
Không phải, đại lão lôi mình vào đây làm gì?
Tàu hỏa nhỏ đột nhiên bắt đầu rung lắc, Khang Mại suýt nữa bị văng ra, bên ngoài tàu là một mảnh những cánh tay trắng bệch như sáp từ dưới đất vươn lên, dày đặc, trồi lên hụt xuống. . .
Tàu hỏa nhỏ đang chạy trên những cánh tay đó.
Khang Mại nắm chặt tàu hỏa nhỏ, lưng dán sát vào ghế, phòng ngừa bị rơi ra ngoài, đồng thời nhanh chóng lấy đạo cụ phòng ngự.
"Bành!"
Những cánh tay tái nhợt bị vật nặng đập bay, mấy cái rơi vào tàu hỏa nhỏ, cực nhanh bò tới Khang Mại.
Khang Mại vừa đá những cánh tay kia ra, vừa liếc về phía vật nặng vừa rơi xuống, thân ảnh Đàm Lộc bị vô số cánh tay túm kéo xuống dưới lòng đất, tàu hỏa nhỏ gào thét lao qua bên cạnh hắn, dần dần để Đàm Lộc ở lại phía sau.
. . .
. . .
Đàm Lộc chỉ cảm thấy mình như rơi vào đầm lầy, những cánh tay không ngừng kéo hắn liên tục ập đến, ấn lấy tứ chi và đầu, muốn kéo hắn xuống dưới lòng đất.
Hắn giãy giụa, nhìn thấy thân ảnh đứng trên đường ray cáp treo cách đó không xa, đôi mắt đầy phẫn nộ chợt sáng lên.
Là nàng!
Là nàng! !
Ha ha ha. . . Biết ngay nàng nhất định ở đây mà! !
Đàm Lộc bỗng nhiên vùng dậy, hất tung những cánh tay đang kéo hắn, quần áo bị kéo xộc xệch, nhưng trên người hắn không hề có chút thương tổn, lúc này hưng phấn giẫm lên những cánh tay đang nhấp nhô kia, chạy vội về phía Ngân Tô.
Ngân Tô ở trên cao nhìn người đang chạy về phía mình, "Ngươi hồi phục cũng tốt thật đấy."
Đàm Lộc với ánh mắt tham lam, dính chặt lấy Ngân Tô, "Ta sẽ để ngươi chết một cách đẹp đẽ hơn, ta muốn đặt ngươi vào khung triển lãm của ta, ngày ngày thưởng thức!"
Hai người ai nói việc của người nấy, không hề bị quấy nhiễu.
"Lâu như vậy không gặp, ngươi vẫn yêu ta sâu sắc như vậy a." Khóe môi Ngân Tô nhếch lên, "Đã ngươi tình cảm như vậy, vậy sao ta có thể không vừa lòng ngươi đây."
Đàm Lộc: ". . ."
Chết tiệt, chết tiệt!
Hắn muốn nhổ cái lưỡi của con đàn bà này! !
Nàng không nói gì thì sẽ ngoan hơn nhiều! !
Đàm Lộc đã vượt qua khu vực những cánh tay tái nhợt, nhảy lên một cái, đồng thời sử dụng kỹ năng 'Phi pháp triệt tiêu', hắn biết mái tóc của con đàn bà này rất khó đối phó.
Hôm nay muốn tốc chiến tốc thắng!
Trước mắt Ngân Tô hiện lên một thông báo trò chơi.
【Miễn dịch thành công】 Chỉ có bốn chữ, nhưng nàng cũng không chủ động sử dụng kỹ năng thứ ba.
Vậy thì lúc này là bị động phát huy tác dụng?
Trong tình huống bình thường, nàng có thể sớm sử dụng, cũng có thể chờ kỹ năng hoặc đạo cụ của đối phương phát huy tác dụng mới dùng, hiệu quả đều giống nhau.
Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải chủ động sử dụng, không có chuyện trực tiếp được kích hoạt thế này. . .
Trước kia nàng cũng chưa gặp Đàm Lộc loại này có thể vô hiệu hóa kỹ năng, cho nên không thể phát hiện ra phương pháp sử dụng ẩn giấu này.
Có phải vì kỹ năng đồng loại so sánh, kỹ năng của nàng có mức độ ưu tiên cao hơn không?
Đàm Lộc đã nhảy đến trước mắt, hắn hiển nhiên cũng phát hiện những sợi tóc bay phía sau Ngân Tô không biến mất, lộ ra vẻ kinh ngạc rõ rệt.
Sao lại thế! !
Hắn dùng kỹ năng này chưa bao giờ thất bại. . .
Đàm Lộc vô thức lần nữa dùng kỹ năng, nhưng hắn nhanh chóng ý thức được kỹ năng vẫn đang có hiệu lực, bao trùm lên khu vực này.
Chỉ là kỹ năng không có hiệu lực với nàng mà thôi.
Lần trước rõ ràng là được. . .
Nàng đã làm gì?!
Đàm Lộc hơi sửng sốt một chút, cái ống thép màu hồng mà lần trước khiến Đàm Lộc bị thiệt lớn liền bổ xuống từ tư thế khai thiên lập địa, gào thét đánh thẳng vào trán của hắn.
Thân thể Đàm Lộc vặn vẹo trong hư không, rơi vào đường ray đối diện Ngân Tô.
Vô số sợi tóc từ phía sau nàng trào ra, đuổi theo hắn, Đàm Lộc buộc phải nhanh chóng thay đổi vị trí trên đường ray.
Khi hắn chạy đến vị trí cao trên đường ray, một chiếc xe cáp treo xuất hiện quỷ mị như bay, trực tiếp húc bay thân thể Đàm Lộc.
Đàm Lộc từ trên cao rơi xuống, rơi được một nửa thì tóm lấy một đoạn đường ray chắn ngang ở đó, đãng mình như khỉ đến điểm rơi an toàn.
Nhưng xe cáp treo đã lao từ trên xuống, Đàm Lộc đành tiếp tục đổi chỗ nhưng đáng tiếc hắn không thể nhảy lên thành công, đường ray dưới chân đột nhiên sống lại, xoắn chặt lấy hai chân của hắn, cố định hắn trên đường ray.
Đàm Lộc nghe thấy tiếng cười vui quỷ dị, truyền đến từ chiếc xe cáp treo kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận