Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 14: Hoàn mỹ nhân sinh trại an dưỡng (14) (length: 8461)

Ngân Tô không chờ những người khác có ý kiến, quay người đi về phía thang máy.
Khang Mại cảm thấy trên đường sẽ có chuyện ngoài ý muốn, thời gian không còn nhiều, cầm tờ phiếu khám bệnh của mình đuổi theo Ngân Tô.
Trước đó còn dùng được thang máy, lúc này lại mất điện, ấn nút không có phản ứng gì.
Ngân Tô nhìn thang máy không hoạt động, vẻ mặt hơi khó chịu.
Khang Mại: "Xem ra chỉ còn cách đi cầu thang bộ thôi?" Thang máy chắc chắn là không dùng được rồi.
"Thang bộ không phù hợp với ta." Ngân Tô không có ý định đi cầu thang bộ, nàng đi đến cuối hành lang, đẩy cửa sổ ra, bám vào bệ cửa sổ rồi nhảy thẳng ra ngoài.
"Cái gì?"
Khang Mại nhìn nàng nhảy xuống, vô thức chạy đến nhìn xuống.
Bức tường bên ngoài có vài gờ mái hiên nhà hẹp, Ngân Tô giẫm lên những gờ mái hiên nhà xen kẽ nhau đó, rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nàng phủi áo khoác, không quay đầu lại đi về phía tòa nhà khám bệnh.
"..."
Việc thang máy không cho họ dùng, rõ ràng là ép bọn họ đi cầu thang bộ. Mà trong cầu thang bộ, chuyện dễ xảy ra nhất là bị quỷ ám ảnh. . . Đây cũng là cách tốt nhất để câu giờ.
Một khi lỡ mất thời gian khám, bác sĩ sẽ tới tìm tận cửa. . .
Thật độc ác.
Thế nhưng không phải nàng có cái đèn pin mới sao? Đó hẳn là một đạo cụ đúng không? Có thể giúp bọn họ xuống lầu an toàn mà?
Khang Mại không hiểu được ý nghĩ của cô bạn cùng phòng mắc bệnh thần kinh này, nhưng hắn vẫn lộn người ra ngoài, bắt chước cách của Ngân Tô để xuống lầu.
. . . Dù sao hắn không có đèn pin.
. . .
. . .
Từ tòa nhà bệnh nhân nội trú đến tòa nhà khám bệnh phải đi xuyên qua vườn hoa.
Cả khu vườn chìm trong ánh trăng, những cây xanh tươi tốt trên mặt đất hắt lên những bóng đen trông như đang giương nanh múa vuốt. Gió thổi qua, những bóng đen cũng lay động theo, tựa như lũ yêu ma quỷ quái, dữ tợn khác thường.
Ngân Tô đi xuyên qua vườn hoa, mắt đảo qua những cây xanh này.
Chỉ cảm thấy cây xanh trong vườn hình như tươi tốt hơn so với ban ngày rất nhiều.
Nhưng chúng im lặng tắm mình trong ánh trăng, lại không có gì đặc biệt.
"Sao thế?" Khang Mại đuổi kịp Ngân Tô, thấy nàng dừng lại giữa vườn hoa, tiện miệng hỏi: "Có vấn đề gì ở đây sao?"
Ngân Tô lắc đầu, tiếp tục đi về phía tòa nhà khám bệnh.
Khang Mại liếc nhìn cây xanh xung quanh, một cảm giác khó chịu chợt dâng lên.
Hắn nhíu mày, cất bước đuổi kịp Ngân Tô.
. . .
. . .
Tòa nhà khám bệnh.
Toàn bộ tòa nhà đều tắt đèn, thang máy đang ngừng hoạt động.
Trong không gian yên tĩnh, u ám, một luồng sáng xé toạc bóng tối, hai bóng người một trước một sau đi lên từ cầu thang bộ.
Khi ánh đèn yếu dần, những bóng đen chao đảo lập tức bao trùm lên.
Có lẽ là có đèn pin dẫn đường, Ngân Tô cũng không tốn chút sức nào đã tìm được phòng khám 401.
Cửa phòng khám đóng chặt, trên đó dán một tờ danh sách.
Ngân Tô tiến lại nhìn, người thứ nhất là Khang Mại, thứ hai là nàng. . .
Hiện tại chỉ thấy có hai cái tên.
Ngân Tô đang định dời mắt đi thì tên của Phó Kỳ Kỳ xuất hiện trên bảng.
Đây là danh sách xếp hàng khám theo thứ tự y tá gọi.
Bọn họ đi đường tắt nên không gặp trở ngại gì, cũng không bị trễ giờ, thời gian khám của Khang Mại vẫn còn nửa tiếng nữa.
Chưa đến giờ nên cửa phòng khám cũng không mở được.
Vẫn còn sớm, Ngân Tô định đi xem chỗ khác.
Tầng này toàn là phòng khám, những phòng khác có thể mở cửa nhưng bên trong, ngoài những dụng cụ y tế lạnh lẽo ra thì không có gì khác.
Cuối hành lang có một phòng khóa cửa, Ngân Tô đang định tìm cách mở thì Khang Mại không nói một lời đưa cho nàng một chiếc chìa khóa.
Ngân Tô rất cảm động, cảm thấy mình đã không phí công cho hắn điện ở tay chân.
Ngân Tô cũng không hỏi cái chìa khóa này Khang Mại lấy đâu ra, cầm chìa khóa mở cửa. Tra chìa khóa vào ổ, vặn hai vòng, cạch một tiếng, cửa mở.
Căn phòng này là một phòng trưng bày, bên trong có những khung sắt lạnh lẽo chật kín, bên trên đặt các loại tiêu bản ngâm trong Formalin.
Dưới mỗi tiêu bản đều có một mã số.
【0360324】 【0520904】 Những mã số này giống với mã số mà nàng thấy trên tờ giấy kia.
Nàng thử tìm mã số của mình nhưng tiếc là không có.
Khang Mại: "Cô có thấy những tiêu bản này có gì đó không bình thường không?"
Ngân Tô rọi đèn pin, chủng loại tiêu bản rất phong phú nhưng mỗi cái tiêu bản đều có vẻ hơi xanh xao, trên đó thậm chí còn mọc một lớp mốc xanh dày đặc.
Tiêu bản bị mốc rồi sao?
Hả? ?
"Ầm!"
Ngân Tô quay đầu lại thì thấy cửa phòng trưng bày đã đóng lại.
Một giây sau, mắt cá chân nàng cảm thấy lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương ấy khiến nàng rùng mình, "Kiểu chào hỏi này không được lịch sự cho lắm nhỉ."
"Gì cơ?" Khang Mại vẫn còn đang nhìn cánh cửa, nghe thấy tiếng của Ngân Tô, tưởng nàng đang nói chuyện với mình.
Hắn nhìn theo hướng mà Ngân Tô vừa đứng thì thấy cô gái đang kéo một cánh tay từ dưới kệ trưng bày ra, cánh tay kia càng kéo càng dài ra. . .
Ngân Tô kéo mãi mà không kéo được thứ gì dưới kệ trưng bày ra, bèn rút dao từ sau eo ra: "Không ra thì ta chém đấy."
Cánh tay kia hiển nhiên không chịu ra, hoàn toàn phớt lờ lời đe dọa của Ngân Tô.
Ngân Tô vung dao chém xuống.
Dao phay sắc bén dị thường, chém cái rẹt cánh tay kia đứt lìa như chém giấy, máu tươi rơi vung vãi.
Khi cánh tay bị chém đứt, những thứ dưới kệ trưng bày lập tức im bặt.
Chạy rồi?
"Hừ." Ngân Tô đá cánh tay rơi trên mặt đất đã biến về kích thước bình thường, "Chạy nhanh vậy. Đồ nhát gan, không chơi nổi."
Khang Mại: ". . ."
Cô ta đúng là điên thật rồi.
Rốt cuộc thì ai mới là người chơi chứ! !
. . .
. . .
Có lẽ do việc tấn công bất thành của những thứ kia, mà sau đó không còn thứ gì xuất hiện nữa.
Ngoài các tiêu bản thì trong phòng trưng bày cũng không có gì khác.
Ra khỏi phòng trưng bày, Khang Mại đã thấy một y tá mặc đồ xanh đứng trước cửa phòng khám 401, đèn phòng khám cũng đã bật sáng.
Những người chơi khác vẫn chưa đến.
Khang Mại nhìn thời gian, cũng sắp đến giờ khám của hắn rồi.
Ngân Tô tiến đến mới phát hiện người y tá này là vị trưởng khoa y tá tiền nhiệm mà nàng đã từng khiếu nại.
Trưởng khoa y tá tiền nhiệm thấy Ngân Tô, đáy mắt hiện rõ vẻ oán hận.
Ngân Tô ngược lại không ngờ lại có thể gặp lại người quen ở đây, nàng giơ tay lên chào hỏi: "Lại gặp mặt rồi y tá tỷ tỷ. Chắc là cô được thăng chức đúng không?"
". . ."
Trông nàng có giống như được thăng chức lắm sao?
Nàng rất muốn túm lấy cái bệnh nhân này hỏi cho ra nhẽ, rõ ràng đã nói sẽ không khiếu nại nàng rồi mà, sao lại đi khiếu nại hả?
Trưởng khoa y tá tiền nhiệm âm u trừng con người không giữ lời hứa là Ngân Tô, nhưng hình như còn e dè điều gì, bèn đè nén sự oán hận, nhìn sang Khang Mại, "Anh Khang Mại, bác sĩ đang chờ anh."
Nói rồi, cô ta đẩy cửa ra, làm một động tác mời.
Khang Mại nhìn cánh cửa khép hờ cũng không do dự, bước mấy bước đi vào trong.
Trưởng khoa y tá tiền nhiệm lại lườm Ngân Tô một cái, rồi đi theo vào.
Ngân Tô đứng thẳng vai ra vẻ bất đắc dĩ, dựa vào một bên chờ đợi.
Mười phút sau, cửa phòng khám mở ra.
Khang Mại sắc mặt không tốt bước ra ngoài, cả người nhìn có vẻ suy nhược đi một chút.
Hắn muốn nói chuyện với Ngân Tô, kết quả trưởng khoa y tá tiền nhiệm đã lên tiếng, "Cô Ngân Tô, bác sĩ đang chờ cô."
. .
. . .
Ngân Tô cầm tờ phiếu khám bệnh bước vào.
Trưởng khoa y tá tiền nhiệm đóng cửa lại rồi đứng ngay bên cạnh, không vào cũng không ra, cứ đứng đó.
Ngân Tô nhìn quanh phòng khám.
Phòng khám này rộng hơn những phòng khác nhiều, ở giữa là một chiếc giường khám để bệnh nhân nằm lên, hai bên là các loại dụng cụ y tế.
Phía bên phải gần cửa sổ có một cái bàn, lúc này một bác sĩ mặc áo khoác trắng đang ngồi sau bàn.
Ngân Tô nhận ra dáng vẻ của người này, là một trong hai bác sĩ xuất hiện trên cuốn giới thiệu của viện dưỡng lão, bác sĩ đối chiếu trên ảnh trông già hơn. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận