Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 358: Xuất khẩu chỉ có một cái (xong) (length: 7685)

"Chúng ta chơi thêm một ván nữa đi." Ngân Tô cảm thấy chán, cười nói với Tưởng phụ: "Nếu như ngươi còn chưa c·h·ế·t, vậy chứng tỏ ngươi thật sự rất may mắn."
Ngân Tô vừa dứt lời đã ra hiệu cho Loan Thiến tiếp tục mà không cần chờ Tưởng phụ đáp lời.
Loan Thiến không hiểu Ngân Tô muốn làm gì, nhưng nàng không nói, nàng cũng chẳng có cách nào khác. Trò chơi vẫn phải tiếp diễn, thế nên chỉ đành nghe theo Ngân Tô sai khiến tiếp tục vòng quay.
Tưởng phụ ở vòng này vẫn không nói được, lại bị phạt uống cạn một chén nước.
Sự thật chứng minh, Tưởng phụ thật sự rất may mắn, lần này nước chỉ làm trên người hắn mọc lên vô số khối u cục kỳ quái, cào một cái là lại chảy m·á·u.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không m·ấ·t m·ạ·n·g.
Tưởng phụ chật vật nằm sấp xuống đất, cả người dính đầy m·á·u, sau khi bị hành hạ đến, Tưởng phụ cuối cùng cũng không chịu nổi, hai mắt trợn lên rồi ngất đi.
"Thật là m·ạ·n·g lớn." Ngân Tô tỏ vẻ ghen tị, nếu đặt vào chỗ của nàng thì chắc không cần tới chén thứ nhất đã dính đ·ộ·c dược rồi.
Ngân Tô cũng không chơi tiếp nữa, chuẩn bị rời khỏi nơi này.
"Các ngươi đi lật cái bàn kia lên." Ngân Tô chỉ huy Loan Thiến.
"Hả..." Như vậy có ổn không?
Ngân Tô thấy Loan Thiến đứng im không nhúc nhích, bèn kỳ lạ hỏi: "Không biết lật bàn hả?" Ngân Tô hai tay xoè ra, rồi nâng lên, "Như vầy này."
"..." Ai mà không biết lật bàn chứ.
Nhưng đây là thao tác bình thường sao? Bọn họ bây giờ vẫn đang ở trong trò chơi, lúc này lật bàn chẳng phải giống như việc người chơi dám thách thức với quái vật một cách ngông cuồng sao?
Hậu quả chắc chắn là chọc giận quái... chọc giận quái vật!
Loan Thiến hiểu rõ ý đồ của Ngân Tô, nàng muốn dẫn quái vật đang ẩn nấp trong bóng tối ra.
Đây là cách tìm kiếm quái vật đơn giản nhất.
Nhưng Loan Thiến và Thôi Nhiên không dám làm vậy.
Thứ nhất là vì vẫn còn người bình thường ở đây.
Tiếp đó, bọn họ trước đó đã vi phạm quy tắc, nếu không thể bắt lấy quái vật vào ngay khoảnh khắc nó hiện thân, thì quái vật vẫn có thể dùng quy tắc nó đặt ra để g·i·ế·t người.
Chỉ cần họ lộ ra một chút sơ hở hoặc là chậm chân một giây thôi thì cái chờ đợi họ sẽ là t·ử vong.
Con quái vật này dù chỉ là cấp B nhưng năng lực lại dị thường, xuất quỷ nhập thần, bọn họ không đủ chắc chắn có thể ngay lập tức bắt được nó.
Loan Thiến nhìn vẻ tự tin của Ngân Tô mà bất giác cũng tăng thêm mấy phần tin tưởng: "Vậy để ta đi nhé?"
"Đi đi." Ngân Tô gật đầu, sau đó quay sang nói với Thôi Nhiên và Phó Kỳ Kỳ: "Tự các ngươi nên tránh xa ra một chút đi, đừng làm vướng chân ta, ta sẽ không cứu các ngươi đâu."
Loan Thiến đi tới bên bàn, giơ tay lên lật bàn, những chén nước còn thừa trên bàn đều văng tung tóe, rơi xuống đất.
Gần như là cùng một lúc, Loan Thiến cảm thấy một luồng sức mạnh quỷ dị đang khóa chặt mình, nguy hiểm tới gần, thân thể cô đột nhiên cứng đờ lại, không nhúc nhích được.
Không khí sục sôi, trước mắt Loan Thiến bất thình lình xuất hiện vài con mắt, chúng xoay tít không ngừng, chỉ thoáng qua cũng có thể nhìn thấy nụ cười hiểm độc từ những con mắt đó.
Đối diện trực tiếp với quái vật, Loan Thiến giật mình trong lòng, nhưng dù sao cũng là thành viên tổ điều tra đã qua huấn luyện bài bản, nên đã ổn định lại tâm tính, âm thầm dùng sức dưới chân.
Cảm giác ngưng trệ đang trói buộc cô chợt lỏng ra, cô nhấc tay hất cái bàn đổ trên mặt đất về phía vị trí của con quái vật, nhân cơ hội lùi về sau.
Một giây sau, vai Loan Thiến bị ai đó nắm chặt, một lực kéo khiến cô xoay nửa vòng, trước mắt bỗng trở nên tối sầm.
Ánh sáng đan xen giữa sáng và tối, đợi đến khi đứng vững, cô p·h·át hiện mình đang đứng bên ngoài một quả cầu màu đen... Đúng vậy, là một quả cầu đen.
Loan Thiến nhìn xung quanh: "Lương tiểu thư đâu?"
Thôi Nhiên nhìn thấy quả cầu đen này xuất hiện, hắn nuốt nước bọt: "Ở... Ở bên trong."
"!!! "
Quả cầu đen vẫn đang không ngừng lớn dần, Loan Thiến không còn hơi sức để nghĩ xem quả cầu này là cái gì, cô nhặt Tưởng phụ đang ngất xỉu dưới đất lên, gọi hai người kia rời khỏi nơi đây.
...
...
Lần trước bị quái tóc cho ăn quả đắng, lần này nó phong kín tất cả các hướng, nhất quyết không cho con quái vật này có cơ hội chạy trốn.
Quái vật mới đầu còn ẩn nấp trong không khí, nhưng quái tóc liên tục quật loạn trong không khí, rất nhanh đã quật nó ra hiện hình.
Đầu bị chém của con quái vật lại mọc ra một cái đầu nhỏ hơn, nếu cho nó thêm chút thời gian, tin chắc chẳng mấy chốc sẽ khôi phục lại kích cỡ ban đầu.
Nửa thân dưới chỉ là một cục t·h·ị·t, xung quanh cục t·h·ị·t là một lớp viền mờ mờ, lớp viền đó không ngừng lay động, chống đỡ cho nó di chuyển lơ lửng.
Ngân Tô lại một lần nữa công kích ngoại hình của con quái vật: "Ngươi đúng là quá x·ấ·u."
Chê bai người khác từ đầu tới chân thật là không lễ phép, nhưng với quái vật thì không cần để ý có lịch sự hay không, dù sao bọn nó vốn cũng chẳng hề có dáng vẻ lịch sự nào.
Quái vật: "..."
Nó chỗ nào mà x·ấ·u chứ! Đúng... nàng làm rớt mất một cái đầu của nó, chắc chắn là vì thiếu cái đầu nên mới biến dạng! Đều tại nàng mà nó mới ra thế này!
Nàng không những khiến nó biến dạng còn trêu chọc, liên tục dẫm đạp lên nỗi đau của nó.
Sĩ có thể nhịn, Quái không thể nhẫn!
Quái vật nghĩ đến việc mình m·ấ·t đầu mà giận tím người, vô số con mắt đồng loạt quay về hướng của Ngân Tô...
"Bốp!"
Quái vật còn chưa kịp làm gì thì đã bị đánh bay cả người, những con mắt đồng loạt trượt theo một hướng.
Quái vật xoay vài vòng trong không trung rồi đụng vào biên giới tường tóc, rồi bị dội ngược lại, lại bị một mảng tóc khác quất bay đi.
Quái vật rất muốn phản kháng.
Nhưng mà đã m·ấ·t đi năng lực ẩn thân quan trọng nhất, thực lực của nó trước mặt quái tóc căn bản không đáng nhắc tới, nó bị quái tóc xem như bóng da mà quất đến xoay mòng mòng.
Quái tóc có vẻ tức tối vì trước đó nó dám chạy t·r·ố·n, nên lần nào quất cũng dùng hết lực. Quái vật liên tục bị thương tích, mắt cũng văng tứ tung.
Ngân Tô đứng một bên nhìn, không hề có ý định nhúng tay, đồng thời tranh thủ nhặt hai con ngươi vừa rớt ra.
Đồ chơi này mà mọc trên người quái vật thì nhìn hơi kinh dị, nhưng khi cầm lên thì lại không hề có cảm giác ghê tởm, sờ vào thì mát lạnh như đá vậy.
Con ngươi rõ ràng là vật sống, muốn chạy khỏi tay cô. Ngân Tô dùng tay không b·ó·p nát một con, tròng mắt n·ổ tung tóe, kẻ gây ra vẻ mặt ghê tởm quăng đi.
Ánh mắt cô nhẹ chuyển, rơi vào con ngươi còn lại.
Con mắt còn lại ngây ngốc nhìn cô, nửa ngày cũng không nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm im trong lòng bàn tay cô.
Nữ sinh cong khóe môi cười: "Thế này mới ngoan chứ, ta th·í·ch nhất những con mắt biết nghe lời."
Con ngươi: "..."
Ngân Tô lại nhặt thêm vài con nữa, có lẽ vì đã chứng kiến dáng vẻ hung hãn khi cô dùng tay không b·ó·p nát đồng loại lúc nãy nên mấy con ngươi này cũng không dám manh động.
Ngân Tô lựa qua chọn lại, chọn ra hai con ngươi đẹp nhất, con được chọn ngoan ngoãn nằm im bên cạnh con còn lại.
Ngân Tô lấy tượng thạch cao mà trước đó nhét vào ng·ự·c ra, rồi nhét hai con ngươi vào.
Phải nói là, hai con ngươi được nhét vào vừa khít, cứ như thể nó vốn được làm ra dành riêng cho vị trí đó.
Ngân Tô vỗ vỗ tượng thạch cao: "Không phải lúc trước rất hay di chuyển sao? Sao bây giờ lại không chịu quay nữa vậy? Không thích di chuyển hả? Đi một vòng coi."
Hai con ngươi cùng lúc lộ ra vẻ sợ hãi, hướng về hai hướng khác nhau mà di chuyển một vòng, như một biểu cảm hề hước phóng to.
Ngân Tô nhìn tượng thạch cao thu nhỏ giống hệt mình, sau khi có mắt rồi, tựa hồ đã hoàn mỹ hơn nhiều.
Ngân Tô càng nhìn càng hài lòng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận