Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 569: Hiện thực vô chủ Tiểu Hùng (length: 7601)

Ngân Tô phát hiện hôm nay hành khách rất ít, cho dù có hành khách ở trên trạm chờ, nhìn vào trong xe một chút, lại đột ngột rụt trở lại.
Bọn họ dường như đang sợ cái gì đó.
Ngân Tô nhìn hành khách duy nhất trong xe, nó đáng sợ lắm sao?
Hành khách duy nhất kia còn kỳ quái hỏi: "Vì sao bọn họ không lên xe?"
"Ngươi xuống hỏi thử xem bọn họ."
"..."
Sứa quái không lên tiếng.
Ngân Tô làm xong ca, phát hiện mình không kiếm được một xu nào, còn phải bù 100 cấm kỵ tệ.
Bỏ tiền ra đi làm, nàng đúng là đồ oan uổng lớn.
...
...
Ngân Tô về đến nhà, thấy trong nhà bị tượng thạch cao bày bừa một đống, tâm tình càng thêm không tốt, liền móc tóc quái và Đại Lăng trên người ra, rồi trực tiếp về phòng ngủ.
Đợi đến khi nàng ngủ một giấc dậy, phòng khách đã được dọn dẹp sạch sẽ, tượng thạch cao biến thành hình thù kỳ quái, treo giữa phòng khách, chìm trong hôn mê, trông như hiện trường tà ác.
Ngân Tô gọi đồ ăn bên ngoài, tiện thể trả lời tin nhắn trên điện thoại.
"Tỷ tỷ, vì sao Tiểu Hùng của ta không được mang ra?" Đại Lăng ngồi xổm một bên ghế sô pha, nhìn Ngân Tô ăn cơm.
"Vì bọn nó không xứng." Ngân Tô tùy tiện nói bậy: "Tiểu Hùng có cấp bậc thấp như vậy, sao xứng với tiểu bằng hữu lợi hại như ngươi."
"Nhưng mà, ta không chê Tiểu Hùng đâu." Đại Lăng rõ ràng không dễ bị gạt như vậy.
"Ta chê." Ngân Tô tiện tay vỗ lên đầu Đại Lăng, như một bà mẹ hiền từ: "Ta không cho phép Lăng Lăng nhà ta có được Tiểu Hùng cấp thấp như vậy."
Đôi mắt Đại Lăng đảo một vòng, hoàn thành câu nói này giải đọc: "Tỷ tỷ là muốn tìm cho ta Tiểu Hùng lợi hại hơn và xinh đẹp hơn sao?"
Nàng ôm chặt lấy đùi Ngân Tô: "Tỷ tỷ, ngươi thật tốt, khi nào thì tỷ tỷ tìm cho ta vậy?"
Ngân Tô: "Lần sau."
Đại Lăng đặt cằm lên đùi Ngân Tô, chu miệng: "Lần trước ngươi cũng nói như vậy."
Ngân Tô liếc nàng một cái: "Ngươi cứ nói lần này ta có cho ngươi có Tiểu Hùng không? Đồ cũ không đi thì đồ mới không đến, lần sau càng tốt hơn."
Đại Lăng ngồi dưới đất, như bạch tuộc ôm chân nàng: "Nhưng mà, đồ cũ và đồ mới ta đều thích."
"Tiểu bằng hữu không được tham lam." Ngân Tô bóp mặt nàng, nụ cười dần trở nên âm trầm: "Tham lam quá sẽ bị ăn sạch đấy."
Tóc quái từ phía sau ghế sô pha hiện ra, âm khí âm u nhìn chằm chằm Đại Lăng.
Đại Lăng: "..."
Đại Lăng tức giận đến má phồng lên, đứng dậy bỏ chạy, tóc quái cũng rụt xuống gầm ghế, chỉ có tượng thạch cao treo lơ lửng trên đầu là còn đang lắc lư.
Buổi sáng Ngân Tô có tiết, nằm nghỉ một chút rồi đứng dậy đi học.
Ở trường không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, mọi người bàn tán nhiều nhất vẫn là chương trình học của chuyên ngành đặc thù mở ra.
...
...
"Kỳ Kỳ, kỳ tới cậu có muốn đăng ký học không?"
Mấy nữ sinh ngồi vây quanh trước một bàn ăn, họ đang thảo luận về việc đăng ký nhập học của chuyên ngành đặc thù.
Nữ sinh đang vùi đầu ăn cơm ngẩng đầu lên, nhìn bạn học đang hỏi, lắc đầu: "Tớ không đăng ký đâu."
"Sao vậy?" Bạn học kia kéo tay cô lắc lư: "Chúng ta cùng đi đi, lỡ có ngày xui xẻo bị kéo vào game, còn có cái để chuẩn bị chứ."
Phó Kỳ Kỳ: "Đối với game càng hiểu rõ, càng dễ dàng bị kéo vào game..."
Nếu được, cô mong bạn mình mãi mãi đừng bị kéo vào game.
Nhưng cô cũng lo lắng, nếu một ngày các bạn mình thật sự bị kéo vào game, thì phải làm thế nào.
"Tớ thấy tình hình hiện tại không tốt lắm, chắc là game sẽ càng ngày càng ảnh hưởng lớn đến thế giới này, bị kéo vào game sớm muộn gì cũng xảy ra."
"Tớ cũng có cảm giác này..."
"Cho nên, kỳ tới chúng ta cùng nhau đăng ký nha."
"Kỳ Kỳ, đi chung đi mà, quyết định vậy nha."
"..."
Phó Kỳ Kỳ không tham gia cục điều tra, nhưng chương trình học này cũng không cấm người chơi đăng ký.
Cũng không biết có kiểm tra gì không nữa...
Phó Kỳ Kỳ không muốn cãi nhau với bạn mình, cuối cùng đành đồng ý cùng đi đăng ký, dù sao cũng chưa chắc được chọn.
Ăn xong cơm, Phó Kỳ Kỳ không cùng bạn bè mà một mình đi ra ngoài nhà ăn.
Khi sắp ra đến cửa, cô thấy một nữ sinh mặc đồ thể thao đen đứng dậy, một con Tiểu Hùng màu hồng từ người cô ta rơi xuống.
Cô ta dường như không phát hiện ra, cứ thế đi ra cửa.
Phó Kỳ Kỳ vô thức lên tiếng: "Bạn học ơi, Tiểu Hùng của cậu."
Phó Kỳ Kỳ tiện tay nhặt Tiểu Hùng lên từ trên ghế, vừa cầm lên, cô đã thấy con Tiểu Hùng này không ổn, khiến người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy.
Con Tiểu Hùng này...
Một giây sau, Tiểu Hùng bị người khác lấy đi, "Cảm ơn nhé."
Phó Kỳ Kỳ nhìn người chủ của Tiểu Hùng.
Chủ nhân Tiểu Hùng có khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh lùng, nhưng khi cô nhìn sang thì khóe miệng cô ta lại cong lên thành một nụ cười, vẻ lạnh lùng trên mặt như băng tan.
Trong đáy mắt Phó Kỳ Kỳ lóe lên một tia sáng: "Là...cậu."
Ở trong cái game chỉ có một lối ra đó, cô đã gặp cô gái này.
Bất quá lúc đó trạng thái của cô không tốt, cũng không để ý nhiều, chỉ nhớ rõ cô ta giống như là người của cục điều tra.
Cô ta lại là học sinh sao?
Phó Kỳ Kỳ: "Thật là trùng hợp, không ngờ chúng ta lại học chung trường."
"Là khéo thật đấy." Ngân Tô lắc con Tiểu Hùng: "Cảm ơn."
"Không có gì."
Ngân Tô không nói chuyện nhiều với Phó Kỳ Kỳ, nói vài câu xã giao xong thì cầm Tiểu Hùng rời đi.
Phó Kỳ Kỳ nhìn bóng lưng kia khuất dần, cô mở tay ra, nhìn lòng bàn tay mình.
Lòng bàn tay như vẫn còn một mảng lạnh buốt.
Cảm giác này làm cô nhớ tới những thứ kia ở trong phó bản...
Nhưng cô ta là người của cục điều tra, vậy khẳng định là người chơi, chắc là đạo cụ gì đó đi.
Nhưng mà...
Sao cô cảm thấy cô gái này có chút quen thuộc nhỉ?
...
...
"Tỷ tỷ, ta thích con Tiểu Hùng kia." Tiểu Hùng dụi mặt vào ngực Ngân Tô lẩm bẩm.
"Tiểu Hùng nào, đó là người mà!" Ngân Tô không nói hai lời vỗ đầu nó, rồi dạy nó: "Đó là thứ ngươi có thể thèm muốn sao? Ta đã nói với ngươi rồi còn nhớ không?"
Đại Lăng giọng buồn bã truyền ra từ miệng gấu con: "Không được tự tiện nhặt Tiểu Hùng vô chủ ở bên ngoài."
"..."
Trán Ngân Tô giật hai cái.
Trước đó còn là người sống vô chủ, giờ đã trực tiếp là gấu con vô chủ rồi hả?
Đó là Tiểu Hùng vô chủ sao?
Đó là Tiểu Hùng bất lực thì có!
"Tô tiểu thư!" Ô Bất Kinh không biết từ đâu xuất hiện, chặn trước mặt cô, sau đó cười ngốc nghếch như đứa trẻ: "Tô tiểu thư, hắc hắc hắc hắc!!"
"..."
"Sao ngươi lại ở đây?" Không phải hắn đang phụ tá Bồ Thính Xuân bên Khang Mại sao?
"Đi học ạ." Ô Bất Kinh chỉ vào tài liệu vừa cầm được, "Không ngờ đại lão cũng học ở đây, chúng ta thật là có duyên."
Ô Bất Kinh cảm thấy mình tiến thêm một bước tới sự nghiệp vĩ đại là ôm đùi.
"Chuyện của ngươi xong chưa?"
"Xong rồi ạ." Ô Bất Kinh liên tục gật đầu: "Tô tiểu thư có gì dặn dò không ạ? Ta đang rảnh."
Ô Bất Kinh chỉ hận không thể khắc bốn chữ "Tùy ý sai khiến" lên mặt.
Ngân Tô thở dài: "Đưa ngươi về."
"Hả?" Ô Bất Kinh được sủng ái mà kinh hãi.
"Đi thôi."
Ngân Tô vốn định đi xem tiến độ của Bồ đại sư, không phải cố ý đưa Ô Bất Kinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận