Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 530: Hiện thực trừ tai hoạ cho người (length: 8119)

Chính là Mai Mai phát hiện trên mặt đất có những vết tích lồi lõm, bọn họ lập tức nghĩ đến chuyện đầm nước bị đóng băng rồi bốc cháy, Hòe Diệp Bình nhất định sẽ không ngồi chờ chết.
Nó muốn chạy trốn!
Hòe Diệp Bình di chuyển trong bùn đất vẫn rất nhanh, thêm vào việc mặt đất có cây cỏ che khuất, mấy người đuổi theo một hồi đã mất dấu.
Xung quanh im lặng không một tiếng động, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo bao phủ toàn bộ mặt đất.
"Ở đâu?"
"Bên kia có không?"
"Để nó chạy mất rồi?"
"Chắc là vẫn còn ở gần đây, tản ra tìm kiếm!"
Bốn người nhanh chóng tản ra, hướng các hướng khác nhau tìm kiếm từng chút một.
Ngay lúc này, tất cả mọi người nghe thấy tiếng động cơ không người lái.
Âm thanh lớn như vậy, chắc chắn không chỉ một chiếc máy bay không người lái.
Vài giây sau, bọn họ đã nhìn thấy từ xa có vài điểm đỏ đang nhanh chóng tiến đến gần đây.
"Chắc là người của cục điều tra. Lúc này, cũng chỉ có máy bay không người lái của cục điều tra mới có thể bay khắp nơi." Hà Minh nói: "Chúng ta chưa bắt được bản thể Hòe Diệp Bình, điểm tích lũy này chắc là không lấy được rồi."
"Vẫn còn cơ hội." Bạch Lương Dịch nói: "Tiếp tục tìm."
Bọn họ cũng không có phạm tội, không lo bị người của cục điều tra phát hiện, nên Bạch Lương Dịch quyết định tiếp tục.
Hòe Diệp Bình vừa mới bị thương chắc chắn, điểm tích lũy sắp có được không thể cứ như vậy mà bỏ qua.
"Nữ sinh vừa nãy đâu rồi?" Núi Khỉ kỳ lạ hỏi: "Nàng ta chạy đi đâu rồi?"
"Không phải ở bên kia sao?" Mai Mai chỉ vào ngọn dốc ở đằng xa.
Có bóng người đang đứng ở đó, gió đêm thổi khiến tóc nàng tung bay.
Hà Minh giơ tay lên không trung cảm nhận, đâu có gió đâu. . .
Hà Minh đang thấy kỳ lạ thì bóng dáng kia đột nhiên nhảy xuống dưới, biến mất trước mặt bọn họ.
Hà Minh vô thức chạy về phía đó, dưới sườn dốc có một cánh đồng hoang tàn, mọc đầy cỏ dại cao nửa người.
Nữ sinh kia đang đứng ở phía dưới, phía trước đám cỏ dại không biết bị thứ gì kéo theo từng đợt sóng.
"Bạch ca." Hà Minh lập tức gọi những người khác, "Chắc là ở chỗ này!"
Bạch Lương Dịch dẫn người đến, nhìn một chút ruộng đồng dưới sườn dốc, cùng với người đứng ở phía dưới, "Núi Khỉ, ngươi đi trước, Mai Mai."
Mai Mai lập tức tiến lên, giơ tay vung ra một đạo Hỏa Long, nàng điều khiển ngọn lửa thiêu đốt chính xác, cỏ dại trong ruộng đồng nhanh chóng biến thành tro tàn.
Tóc quái đột nhiên bị đốt, la hét ầm ĩ chui xuống đất, tránh né ngọn lửa kia.
Ngọn lửa của Mai Mai không phải lửa bình thường, mặc dù không đến mức gây tổn thương lớn cho tóc quái, nhưng vẫn sẽ thiêu cháy tóc nó.
Bị đánh xẻ tà đã muốn kêu rên, tóc quái đương nhiên không muốn tóc của mình bị thiêu rụi.
Cỏ dại hóa thành tro tàn, dưới đất lại xuất hiện tóc quái, Hòe Diệp Bình rất nhanh liền bị ép ra.
Ngân Tô không hề động đậy mà chỉ hơi nhíu mày, nói với bọn họ: "Bây giờ đến lượt các ngươi."
". . ."
Bạch Lương Dịch bọn người ngược lại rất tự giác, cùng lúc xông về phía Hòe Diệp Bình.
Hòe Diệp Bình rời khỏi đầm nước, những rễ cây mọc ra đều thu nhỏ lại không ít, bốn người đối phó một Hòe Diệp Bình mất đi nanh vuốt, dư sức.
Máy bay không người lái đã đến trên đỉnh đầu bọn họ, truyền hình ảnh ở đây về.
. . .
. . .
Nghiêm Nguyên Thanh chạy đến hiện trường thì Hòe Diệp Bình đã bị bắt, người của cục điều tra đang dùng vật chứa đặc chế để đựng nó.
Bốn người Bạch Lương Dịch đứng ở một bên, họ đang cùng người của cục điều tra bàn về chuyện điểm tích lũy.
"Tô tiểu thư." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Đêm nay cô vất vả rồi."
"Lấy tiền của người ta, trừ tai họa cho người mà." Ngân Tô cười: "Ta cũng đâu có làm không công, chưa nói đến vất vả gì."
Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Nếu không nhờ Tô tiểu thư, không biết đến khi nào chúng tôi mới có thể bắt được nó."
Ngân Tô cũng rất cảm thán: "Đúng là xui xẻo đến cực hạn sẽ gặp may mắn mà."
Nghiêm Nguyên Thanh muốn đến đầm nước bên kia xem xét, việc điểm tích lũy giao cho người khác xử lý, Ngân Tô không cùng đi mà ở lại chỗ cũ.
Cục điều tra làm việc vô cùng hiệu quả, với lại không ai quay lại được cảnh bọn họ bắt Hòe Diệp Bình, không cần phải tiến hành nghiệm chứng thêm.
Vì thế được Nghiêm Nguyên Thanh trao quyền, tại chỗ liền kết toán điểm tích lũy cho bọn người Bạch Lương Dịch.
Ngân Tô chờ người của cục điều tra đi rồi mới đến gần: "Chia điểm tích lũy hả?"
Cống hiến của Ngân Tô ai cũng thấy rõ, dù là Núi Khỉ lúc này cũng không dám lên tiếng tranh giành.
Bạch Lương Dịch: "Thêm bạn tốt nhé?"
"Không cần, các người chuyển cho cục điều tra, họ sẽ chuyển cho ta."
Bạch Lương Dịch: ". . ."
Thôi vậy.
Đối phương không muốn kết bạn, Bạch Lương Dịch cũng không ép buộc.
Bạch Lương Dịch đi tìm người của cục điều tra, Hà Minh tiến đến bên cạnh Ngân Tô dò hỏi: "Bạn ơi, lúc trước cô vung cái gì xuống đầm vậy? Sao vừa có thể đóng băng, lại có thể bốc cháy?"
Ngân Tô suy nghĩ lại: "Băng có thể đốt do nhân tạo?"
Hà Minh: "Hả?"
Một loại là bột đóng băng, một loại là bột có thể cháy, trộn hai cái vào với nhau, chẳng phải có thể đốt băng sao?
Ngân Tô cũng chỉ thử một chút thôi, dù sao vật phẩm trong trò chơi hoàn toàn không có tính khoa học, không ngờ hiệu quả lại không tệ.
"Trong thương thành của trò chơi có bán, tự mua về trộn lại là được." Ngân Tô không ngại nói cho Hà Minh biết.
Hà Minh lên diễn đàn tra xét hai loại đồ mà Ngân Tô vừa nói thì thấy giá, trên diễn đàn có mục phân loại vật phẩm thương thành cùng giá cả, người chơi rất dễ dàng tìm kiếm.
Xem hết giá, Hà Minh rất lý trí từ bỏ.
Hắn không xứng.
Một gram đã mất 100 điểm tích lũy rồi, vừa rồi nàng vung xuống cả đống như vậy, tốn hết bao nhiêu điểm tích lũy? Nhà ai dùng điểm tích lũy như đốt củi vậy!
. . .
. . .
Nghiêm Nguyên Thanh từ đầm nước bên kia quay về, bọn người Bạch Lương Dịch đã rời đi.
"Tô tiểu thư cuối cùng không ra tay, là vì kiếm hai triệu điểm tích lũy đó à?"
Nghiêm Nguyên Thanh trong ảnh máy bay không người lái truyền về nhìn thấy cuối cùng cô không ra tay, mà là để bọn người Bạch Lương Dịch đi.
Hắn ban đầu còn tưởng Tô tiểu thư cân nhắc các yếu tố khác, để người khác ra tay, cô ở bên ngoài theo dõi, phòng ngừa Hòe Diệp Bình lại chạy mất.
Không ngờ cô chỉ vì để bọn Bạch Lương Dịch có thể nhận được hai triệu đó.
"Có tiền không kiếm đúng là đồ ngốc mà." Ngân Tô liếc mắt: "Các người sẽ không cắt xén tiền thù lao của ta chứ?"
". . . Đương nhiên là không."
Cục điều tra còn không đến mức keo kiệt với một đại lão như vậy.
"Còn một con nữa đâu?" Ngân Tô hỏi: "Đã bắt được chưa?"
"Mùa hè nóng nực đang xử lý." Nghiêm Nguyên Thanh dạo này cứ bận rộn suốt, nên cũng chưa kịp tìm hiểu về tiến độ của mùa hè nóng nực: "Một con khác là cây gai đỏ, nó không giống Hòe Diệp Bình cứ khuếch tán khắp nơi như vậy, chỉ là khống chế một thôn dân."
Sức mạnh của Hòe Diệp Bình chính là khả năng sinh sôi, thực lực bản thể không bằng cây gai đỏ, cho nên nó lẩn trốn khắp nơi, sợ bị người phát hiện.
Cây gai đỏ thì không như vậy, nó trực tiếp chiếm cả thôn làm vương, cũng không sợ người khác phát hiện.
Nhưng hai con này có một điểm giống nhau:
Những người bị chúng lây nhiễm đều không thể cứu lại được nữa.
. . .
. . .
Bản thể Hòe Diệp Bình đã bị bắt, nhưng vẫn còn không ít người bệnh đang ở bên ngoài, cục điều tra còn phải tìm cho hết những người bị bệnh này.
Những người bệnh này đều có gia đình, bị lây nhiễm xong không thể cứu được nữa, cục điều tra phải xử lý rất nhiều việc.
Nghiêm Nguyên Thanh còn phải ở lại An Nhạc thị một thời gian ngắn.
Anh ta định sắp xếp người đưa Ngân Tô về Lan Giang thị, nhưng bị Ngân Tô từ chối, cô bảo là mình tự về được.
". . ."
Đại lão đúng là quá độc lập rồi.
"Nhưng mà..." Nghiêm Nguyên Thanh nhắc Ngân Tô: "Bây giờ vẫn chưa có tàu xe chạy đâu."
Ngân Tô: ". . ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận