Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 425: Hiện thực hữu thần luận người (length: 7767)

"Khu ô nhiễm nhân tạo?" Ngân Tô cảm thấy lại đến lúc tuyệt vọng vì không biết chữ: "Còn có thể tạo ra khu ô nhiễm nhân tạo?"
"Chắc là dựa vào một loại đạo cụ nào đó, hiện tại chúng ta chưa nắm giữ tư liệu về loại đạo cụ này. Nên cụ thể làm sao thì chúng ta bây giờ không biết rõ, nhưng có thể khẳng định, chung cư Trúc Mộng đúng là khu ô nhiễm do con người tạo ra."
Cho nên hiện tại bọn họ đang đối mặt không chỉ nguy hiểm trong trò chơi.
Mà còn cả nguy hiểm ngoài trò chơi.
Có một nhóm người, đang cố ý tạo ra khu ô nhiễm.
"Vậy là ai làm ra?"
"Vẫn đang điều tra." Đối phương làm rất sạch sẽ, trước đó bọn họ tra được manh mối khả nghi này, hiện tại cũng đã bị cắt đứt.
"Vậy mục đích làm như vậy là gì? Để trò chơi hoàn toàn giáng lâm thế giới thực?"
Khu ô nhiễm nhân tạo, chẳng phải là đang giúp trò chơi lan rộng sao?
"Trong thế giới thực có một số người cảm thấy nên để trò chơi giáng lâm thế giới thực hoàn toàn, họ cho rằng đây là ân ban của Thần, người c·h·ế·t trong trò chơi đều là phế phẩm bị Thần đào thải. Chỉ cần vượt qua khảo nghiệm của Thần, có thể giành được tân sinh, có thể có được sức mạnh của Thần. Mà người chơi vượt qua khảo nghiệm là tín đồ được Thần chọn."
"Thần..." Ngân Tô nghĩ đến những gì mình gặp và những người bị hại bị kéo vào trong trò chơi, vô tình thốt ra mấy chữ: "Bị điên rồi."
Thần không nói là phổ độ chúng sinh, lòng dạ từ bi, thì cũng nên là việc không liên quan đến mình treo cao lên, không nhúng tay vào chuyện của phàm nhân chứ?
Đằng này trực tiếp đẩy con người vào chỗ c·h·ế·t như thế, có khi nào là Diệt Thế Tà Thần không.
"Thuyết pháp về Thần ở chỗ chúng ta cũng có tranh luận, trò chơi giáng lâm toàn cầu, kỹ năng thiên phú, đạo cụ... Những thứ này không phải là chuyện người bình thường làm được, cho nên cũng có một nhóm người ủng hộ thuyết hữu thần."
Có người sợ hãi trò chơi, thì đương nhiên cũng có người sùng bái đi theo trò chơi.
Thanh âm của thuyết hữu thần cũng không hề nhỏ, ngay cả một ít cấp cao cũng bắt đầu nghiêng về thuyết hữu thần.
Ngân Tô không tin cái gì Thần.
Tin Thần không bằng tin chính mình.
Làm Thần của chính mình!
Đề tài này nếu bàn ra, thì chắc chắn không có hồi kết, vì thế Giang Kỳ không tiếp tục nói nữa.
Hắn quay lại chủ đề chính: "Những khu ô nhiễm giống như Vân Linh Sơn còn tồn tại rất nhiều, nhân lực của cục điều tra hiện tại đã không đủ. Hơn nữa việc vây quanh các khu ô nhiễm thuộc về trị ngọn chứ không trị gốc. Cho nên khi phó bản t·ử vong có liên hệ đến khu ô nhiễm, chúng ta nhất định phải tìm cách thông quan phó bản t·ử vong, tiêu diệt những khu ô nhiễm này, đây là mục đích ban đầu khi chúng ta thành lập tổ công lược phó bản t·ử vong."
Trước kia bọn họ không hề biết phó bản t·ử vong có liên hệ đến khu ô nhiễm, còn cho rằng khu ô nhiễm giáng lâm là hết cách, chỉ có thể trì hoãn.
Hiện tại nếu biết có những biện pháp khác.
Bọn họ nói gì cũng phải thử một lần.
Bọn họ không thể ép Ngân Tô đi thông quan những phó bản đó, nhưng họ muốn nàng đến giảng dạy kinh nghiệm và cách thông quan.
Vì vậy hắn nhất định phải nghĩ cách thuyết phục nàng.
Giang Kỳ nói cuối cùng: "Ta sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, Tô tiểu thư nếu không có việc gì khác, cũng có thể ở đây xem xét."
Ngân Tô không cho ý kiến.
Giang Kỳ: "Ta còn phải đi họp, có chuyện gì ngươi liên hệ với mùa hè nóng nực là được."
"Được."
Giang Kỳ giao phó xong, nhanh chóng rời đi.
. . .
. . .
Lạc Kỷ Minh hạ lệnh phong tỏa, doanh địa rất nhanh giới nghiêm.
Nhân viên qua lại bên ngoài ít đi nhiều, ngược lại đội tuần tra gia tăng không ít.
Ngân Tô đi dạo một vòng trong doanh địa, nơi đóng quân này không lớn không nhỏ, nhưng nàng không thấy kiến trúc giống phòng thí nghiệm, xem chừng phòng thí nghiệm hẳn ở dưới đất.
Ngân Tô ghé qua lấy chút đồ ăn.
Nhà ăn cơm nước cũng khá, giờ ăn cơm, trong phòng ăn có không ít người.
Lúc ăn cơm, mấy nhân viên mặc đồ phòng hộ phải cởi đồ ra. Ngân Tô nhìn họ vội vã ăn xong bữa, mặc đồ phòng hộ vào rồi lại vội vã đi.
Có người ăn ăn xong ngủ gật luôn, có người ăn được nửa bữa thì bị gọi đi.
Không ít người trên mặt đều lộ vẻ mệt mỏi.
"Bọn họ nhìn có vẻ bận bịu và mệt mỏi quá." Tóc quái ghé vào tai Ngân Tô nói, "Hay là nhóm mình giúp họ một tay đi."
"Giúp kiểu gì?"
"Ăn bọn họ! Hì hì ha ha... Như vậy thì họ sẽ khỏe hơn. Chẳng phải bọn mình giúp đại ân của họ sao?"
"..." Ngươi đúng là biết giúp đó! Biết ngay vật nhỏ này chẳng có ý tốt gì."Nói nhăng nói cuội, lần sau đừng nói nữa."
Tóc quái: "..."
Tóc quái bắt đầu náo loạn.
Ngân Tô kệ nó.
Tóc quái quậy một hồi, tự cảm thấy chẳng thú vị gì, ngừng quậy phá, không tình nguyện nói: "Vậy chúng ta đi chỗ kia lúc nãy, ta ăn chút đồ chay cho tốt."
"..." Ngân Tô đột nhiên hỏi: "Mấy thực vật đó đều là quái vật à?"
"Không biết."
"Vậy ngươi còn muốn ăn?"
"Nên mới ăn chay đó thôi." Tóc quái lầm bầm: "Dù sao ta thấy có thể ăn được... Ta đã không kén ăn rồi, ngươi chỉ có thế này cũng không đáp ứng ta sao? Ta đi theo ngươi là để ăn ngon uống sướng chứ không phải để đói bụng!! Ta không quan tâm, ta muốn ăn ta muốn ăn ta muốn ăn..."
Tóc quái bắt đầu niệm kinh.
Nếu nó có thể lăn lộn, chắc giờ đã lăn đầy đất rồi.
"..."
. .
. . .
Ngân Tô muốn ra khỏi doanh địa, nhưng người gác cổng không cho nàng ra ngoài một mình, dù nàng có giấy thông hành cũng không được.
Cuối cùng nàng đành phải đi tìm mùa hè nóng nực.
Mùa hè nóng nực được Giang Kỳ giao phó, rất nhanh sắp xếp xe cho nàng, nhưng mà nàng cũng không để Ngân Tô đi một mình, mà chuẩn bị tự lái xe chở nàng đi.
Ngân Tô thản nhiên ngồi vào ghế phụ.
Xe đi đến cửa doanh địa, vừa qua kiểm tra chuẩn bị ra ngoài, thì phía sau có người đuổi theo, gõ cửa sổ xe.
"Hạ tỷ, chị muốn ra ngoài à?"
"Ừ."
"Đi đâu vậy?"
"Bên phía Trăng Khuyết Cốc."
"Là hiện trường hôm nay sao?" Sau khi mùa hè nóng nực gật đầu, đối phương lộ vẻ mặt mừng rỡ: "Chị tiện đường cho nghiên cứu viên Vu đi cùng được không? Cô ấy muốn đến hiện trường xem xét."
Mùa hè nóng nực nhìn Ngân Tô, thấy nàng không có ý kiến, "Được, bảo cô ấy lên xe đi."
"Được rồi, mọi người chờ chút nhé, tôi đi gọi nghiên cứu viên Vu."
Vu Lê Nguyệt rất nhanh mang theo một chiếc rương đen lên xe phía sau, "Làm phiền rồi."
"Dù sao cũng tiện đường, có gì mà làm phiền." Mùa hè nóng nực nổ máy xe, lái ra khỏi doanh địa.
Vu Lê Nguyệt: "Mọi người cũng qua bên đó à?"
"À, ừ..." Mùa hè nóng nực ậm ừ đáp, "Tô tiểu thư muốn qua đó xem xét."
Vu Lê Nguyệt lúc này mới đưa ánh mắt lên người đang ngồi ở ghế phụ, cô gái này trông rất trẻ, đến mà không mặc đồ bảo hộ, chứng tỏ cô ấy cũng là người chơi.
Ngân Tô quay đầu lại vẫy tay với Vu Lê Nguyệt, "Chào cô."
Vu Lê Nguyệt khẽ gật đầu: "Chào cô."
Chào hỏi xong, trong xe không còn âm thanh nào nữa.
Mùa hè nóng nực nhìn thẳng phía trước, tập trung lái xe.
Đáng ra lần này cô không nên đi, đáng ra phải để Nghiêm Nguyên Thanh đi!
Trăng Khuyết Cốc... chính là nơi phát hiện t·h·i thể, lúc này vẫn có nhiều người đang tiến hành phong tỏa hiện trường. Mùa hè nóng nực sẽ đưa Vu Lê Nguyệt đến hiện trường, nhờ người ở đó bảo vệ cô ta là được rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận