Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 264: Kim Điển xã khu (8) (length: 7837)

Tối qua hẳn là có không ít người chơi ở bên ngoài hoạt động, nhìn số thương vong của bọn họ cũng kha khá, chứng minh việc trời tối không thể ra cửa không phải là quy tắc gì đó.
Vậy cái thứ ma quỷ ở t·r·o·n·g· ·m·i·ệ·n·g hắn là cái gì?
Ngân Tô tạm thời đè nghi vấn này xuống, lay động đóa sen trong tay, hỏi Diêu d·a·o: "Cái này hoa sen ngươi biết từ đâu mà có không?"
Diêu d·a·o nhìn đóa sen kia, "Mua hả?"
"Nghĩ lại một chút xem."
"Không phải mua. . ." Diêu d·a·o nghĩ một lát: "Có thể là bên ban quản lý chung cư đưa ấy chứ. A, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, năm nay sen trong hồ nhân tạo nở rộ rất đẹp, ban quản lý hái mang ra đặt ở cửa chính tặng cho mỗi chủ hộ ra vào."
"Trước đây có đưa không?"
Diêu d·a·o lắc đầu: "Trước kia sen ở hồ nhân tạo không có nở hoa bao giờ, nói ra cũng lạ, năm nay sao lại nở đẹp thế này. . ."
"Việc đưa hoa sen là khi nào?"
"Ta không nhớ rõ nữa. Mùa sen nở rộ vào khoảng tháng bảy tháng tám, giờ sắp tới tháng mười rồi, ít nhất là hơn hai tháng trước rồi."
"Ngươi không có nhận?"
"Khoảng thời gian đó ta thường x·u·y·ê·n đi c·ô·n·g tác, ít khi ở nhà, bạn. . . bạn trai cũ của ta đã nói với ta việc ban quản lý chung cư đưa hoa sen. Nhưng lúc ta về nhà, không thấy có hoa sen trong nhà, có thể là anh ta không có nhận."
Ngân Tô đi về phía hồ nhân tạo.
Vẫn là bộ dạng nàng thấy hôm qua, lá sen xanh tốt trải thành một vùng, hai bên đường núi hiểm trở hơi nước mờ mịt.
"Soạt —— "
Trên đường núi hiểm trở, có người bị đẩy xuống hồ nhân tạo.
Bờ hồ nhân tạo không sâu, rơi xuống cũng không sao, nhưng mà gã thanh niên trên bờ lại gắt gao đè người phụ nữ xuống nước, không cho nàng đứng lên.
"Chết đi chết đi. . ." Gã thanh niên ấn người xuống nước, hai mắt đỏ ngầu lẩm bẩm: "Ta, là của ta, đều là của ta, đó là nhà ba để lại cho ta, ngươi dựa vào cái gì mà chia nhà của ta."
"Ùm ục ục. . ."
Người phụ nữ dưới nước vùng vẫy làm bọt nước bắn tung tóe, nhưng mà gã thanh niên trên bờ chiếm địa thế tốt, túm tóc người phụ nữ, đè chặt nàng xuống nước.
Những người xung quanh nghe thấy tiếng động, đều nhìn sang, nhưng tr·ê·n mặt mỗi người đều là vẻ lạnh lùng không liên quan, không ai đứng ra ngăn cản.
Khi Ngân Tô dừng chân nhìn, thì ở trên đường núi hiểm trở đối diện cũng có mấy người trông có vẻ là người chơi đang nhìn.
Rất nhanh liền có một gã gầy gò, vừa nhìn đã thấy không dễ chọc tiến lên, đá một cú xuống nước trúng người đang cãi nhau.
Ngân Tô còn tưởng hắn muốn cứu người, ai ngờ hắn lại khống chế cả hai người dưới nước, không cho họ ngoi lên.
Gã đàn ông hỏi vài câu hỏi cơ bản, có vẻ đã đạt được đáp án mình muốn, tại chỗ c·ắ·t yết hầu hai người.
m·á·u tươi loang ra trong nước.
Ngân Tô tính chờ bọn họ đi rồi sẽ nhặt ve chai, làm một người dân ba tốt văn minh.
Ai ngờ đám người kia không đi, n·g·ư·ợ·c lại sau khi nói chuyện với nhau vài câu, lại quay sang nhìn các nàng.
Ngân Tô: ". . ." Nhìn gì? Còn muốn kiếm đủ số đầu người nữa hả?
Diêu d·a·o c·h·ế·t lặng nhìn vệt m·á·u loang ra trong nước, sâu trong đáy mắt những bóng đen vặn vẹo đang trào lên, hoàn toàn không để ý đến việc có người đối diện đang nhìn các nàng.
Mấy người kia rất nhanh đi về phía Ngân Tô, tên gầy gò vừa ra tay lên tiếng: "Chào các ngươi, chúng ta là mới chuyển đến, không quen thuộc lắm với khu chung cư, các ngươi có thể dẫn bọn ta đi làm quen với khu này không?"
Ngân Tô lịch sự mỉm cười: "Thật trùng hợp, ta cũng mới chuyển đến."
Vẻ lịch sự trên mặt gã gầy gò thu lại trong nháy mắt, kỹ thuật lật mặt đúng là đỉnh cao, cau mày trừng nàng: "Người chơi?"
Ngân Tô cười gật đầu, còn vẫy tay với những người phía sau gã: "Mọi người khỏe, rất vui khi được gặp mọi người."
Đám người: ". . ."
Vừa nãy nàng đứng bên kia nhìn mặt không đổi sắc, gần giống với đám cư dân kia, bọn họ còn không cảm thấy nàng là người chơi.
Gã gầy gò lùi lại mấy bước, k·é·o dài khoảng cách với Ngân Tô, đồng thời chỉ Diêu d·a·o: "Nàng cũng là người chơi sao?"
Ngân Tô khoanh tay: "Chứ còn gì nữa?"
Vẻ mặt gã gầy gò lộ ra chút xui xẻo, "Vậy các ngươi tới đây làm gì?"
Ngân Tô hít một hơi nhỏ, hài lòng nói: "Đi tản bộ, ngắm hoa, không lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?"
Gã gầy gò: ". . ."
Tản bộ? Ngắm hoa? Không lãng phí thời gian tươi đẹp?
l·ừ·a ma quỷ chắc?
Trong phó bản ai có tâm trạng làm việc này chứ?
Gã gầy gò rõ ràng người chơi sẽ không tùy tiện nói thật, n·g·ư·ợ·c lại hỏi nàng: "Các ngươi còn có đồng đội nào khác không?"
"Có chứ. Hôm qua ta tụ tập đâu đó ba mươi mấy người chơi rồi, sao thế, ngươi muốn tham gia hả?"
". . ."
Gã gầy gò không xác định được lời Ngân Tô là thật hay giả, nhưng tr·ê·n mặt lại cẩn thận hơn đôi chút: "Tại sao ngươi không đi kiếm điểm tích lũy?"
Bây giờ người chơi hẳn là đều đã biết g·i·ế·t c·h·ế·t cư dân là có thể nhận được điểm tích lũy, trong khu chung cư đâu đâu cũng thấy người chơi đi kiếm điểm rồi.
"Chẳng phải còn vài ngày nữa sao, vội vàng làm gì." Ngân Tô vừa nói vừa cười: "Nói không chừng điểm tích lũy của người chơi có thể cướp đoạt, để bọn chúng đi đoạt tốt, cuối cùng ta g·i·ế·t người chơi là được rồi."
Cô gái cười hờ hững, âm thanh dịu dàng, nhưng từng câu từng chữ phát ra tựa như nhuốm sương giá, từng chữ từng chữ khiến người cảm thấy lạnh lẽo.
Sắc mặt gã gầy gò hơi đổi, không lộ dấu vết lùi lại hai bước, còn chưa kịp lên tiếng thì cô gái đối diện đã ra tay trước.
"Ngươi lui cái gì?" Vẻ mặt Ngân Tô tỏ vẻ bất mãn: "Ta đáng sợ lắm sao?"
Gã gầy gò: ". . ."
Gã gầy gò là một tuyển thủ có đầu óc bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, hắn lựa chọn cáo từ ngay.
Giao lưu với loại người chơi đầu óc không bình thường này, ai mà biết được câu nào không vừa ý, là nàng sẽ lên cơn ngay.
"Cứ thế mà đi sao?" Viên Phong trở về trong đội, lập tức có người chơi hỏi.
Viên Phong mang bọn họ đi xa một chút mới nói: "Con nhỏ đó hơi lạ, nàng ta có vẻ rất muốn biết việc điểm tích lũy người chơi có thể cướp được."
"Nàng ta g·i·ế·t người chơi rồi à?"
"Có thể." Trong phó bản này người chơi nhiều như vậy, loại người dễ k·h·i· ·d·ễ thì có vô số. Viên Phong nhanh chóng nói: "Tiếp tục đi tìm NPC, Tiểu Trần nói nhất định vẫn có NPC tương đối bình thường để giao tiếp."
"Hay là chia ra tìm đi?"
"Không được, tách ra rất dễ xảy ra chuyện, nhất định phải cùng nhau hành động." Viên Phong trừng mắt người vừa nói một cái, "Ngươi muốn c·h·ế·t thì thôi đừng h·ạ·i người khác."
Người chơi kia lúng túng gật gù g·i·ả·i·t·h·í·c·h: "Từ hôm qua tới giờ rất an toàn, ta chỉ là cảm thấy tách ra thì hiệu suất sẽ cao hơn, mọi người cũng không phải tân thủ, cho dù có chút nguy hiểm, cũng ứng phó được."
"Trước đó an toàn, không có nghĩa là sau này cũng an toàn."
Viên Phong không đồng ý chia ra, những người chơi khác cuối cùng chỉ có thể đi th·e·o phía sau hắn.
. . .
. . .
Ngân Tô chờ đám người kia đi khuất, kéo Diêu d·a·o đi quanh đường núi hiểm trở một vòng.
Giám Định t·h·u·ậ·t không hề giám định ra vấn đề gì, lá sen trong hồ nhân tạo là loại lá sen bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là, chủng loại hoa sen trong hồ nhân tạo khác với chủng loại hoa sen nàng lấy ra ở phòng 1102.
Vậy đóa hoa sen của phòng 1102, không phải hái trong hồ c·ô·n·g viên này?
Ngân Tô tìm vài hội chị em buôn chuyện trong group chat, muốn hỏi về chuyện hoa sen, ai ngờ các chị đồng loạt trả lời rằng, hoa sen trong hồ nhân tạo không nở hoa bao giờ, bên ban quản lý làm gì có đưa hoa sen.
Diêu d·a·o bị các chị trả lời kiên định như thế làm có chút mất tự tin, lúng túng ừ ừ nói: "Có phải là em nhớ lầm rồi không?"
Ngân Tô lại cảm thấy trí nhớ của Diêu d·a·o không hề sai, người có vấn đề chính là những cư dân này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận