Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 288: Kim Điển xã khu (32) (length: 7850)

Dưới đáy, con quái vật ngẩng đầu nhìn chằm chằm bọn họ, trong lúc kỹ năng thiên phú "cách gừng" có hiệu lực, nó đột nhiên quay đầu nhìn về phía đồng bạn bên cạnh, trong đôi mắt đen láy ánh lên một vòng ghen ghét nồng đậm.
Ly Khương ném ra vài đạo cụ nhỏ, khiến bầy quái vật bị tấn công loạn cả lên, những con quái vật bị cảm xúc ghen ghét chi phối liền đồng loạt tấn công lẫn nhau.
Tinh thần lực của Ly Khương gần như cạn kiệt, sau khi cuồng rót thuốc hồi phục, nàng cắn răng mang theo Tạ Bán An xuống dưới, xông ra khỏi đám quái vật đang đánh nhau loạn xạ.
Quái vật cũng không thể không để ý tới bọn họ, bọn họ cũng sẽ trở thành đối tượng bị ghen ghét, có điều vì có quái vật khác chia sẻ nên áp lực của bọn họ sẽ giảm bớt một chút.
Nàng nhất định phải nhanh... Vì kỹ năng có thời hạn.
Phạm vi 20m sẽ di chuyển theo nàng, những con quái vật vượt ra khỏi phạm vi ảnh hưởng sẽ lập tức khôi phục bình thường.
Nhưng thế là đủ để nàng lao ra khỏi vòng vây.
Những con quái vật phía sau khôi phục bình thường đuổi theo cũng sẽ bị những con quái vật còn đang đánh nhau ở phía trước cản trở bước chân.
Ly Khương nắm lấy Tạ Bán An, thấy sắp thoát khỏi lũ quái vật, ai ngờ phía trước đột nhiên lại xuất hiện một bầy quái vật đen nghịt.
"..."
Ly Khương có chút tuyệt vọng.
Tuyệt vọng thì tuyệt vọng, nhưng Ly Khương không hề từ bỏ ý định. Nàng đổi hướng giữa đường, chạy về phía khác.
Phía trước đám quái vật có vài người chơi, bọn họ cũng thấy bầy quái vật sau lưng Ly Khương, bên phải là nhà lầu, bọn họ không có khả năng vượt tường leo nóc nhà nên chỉ có thể chạy về hướng Ly Khương.
"Phía trước tòa nhà kia không có quái vật!!"
"Chạy về hướng đó!!"
Ly Khương thấy tòa nhà đơn nguyên ở cách đó không xa đóng kín cửa, bên trong hình như có mấy người chơi, xung quanh chỉ có vài con quái vật lẻ tẻ.
Ly Khương chạy đến gần, người chơi bên trong đã đứng ở cửa.
Đợi nàng giết chết quái vật chắn cửa, người chơi bên trong lập tức mở cửa, Ly Khương và Tạ Bán An cùng nhau lao vào trong.
"Nhanh lên!!" Người chơi thúc giục những người phía sau lưng nàng, cũng tùy thời chuẩn bị đóng cửa.
Mấy người chơi kia đã dùng hết sức nhưng vẫn có hai người rơi lại phía sau bị quái vật bắt lấy.
"A ——"
"Đừng cứu nữa!! Chạy mau!!"
Năm người chơi gần như ngã nhào vào cửa đơn nguyên, người chơi bên trong lập tức đóng cửa, bọn họ thấy hai người chơi kia bị lũ quái vật bao phủ.
Cửa đơn nguyên đóng lại, quái vật đập vào cửa kính, không hề có chút dấu hiệu vỡ vụn nào.
"...Được cứu rồi."
"Ô ô ô... Sém chết rồi, sợ chết khiếp mất."
"Đau quá... Mẹ nó! Tay của ta!! Tay ta tàn rồi!!"
"Đừng có gào nữa, cũng đâu phải không mọc lại được, bây giờ có mạng đã là may rồi." Một nữ sinh tóc ngắn tiến lên, ném cho người gãy tay kia một cái trị liệu thuật, cầm máu cho hắn.
"...Cảm...cảm ơn."
"Không khách khí." Nữ sinh tóc ngắn xoay người lần lượt ném trị liệu thuật cho những người bị thương tương đối nghiêm trọng, sau đó trở về bên cạnh đồng đội mình.
"Ta...ta cũng đau nhức, có thể hay không..."
"Không thể." Nữ sinh tóc ngắn cự tuyệt người chơi kia: "Nếu như ngươi bị gãy tay mất máu đến chết, ta có thể giúp ngươi trị liệu một chút."
Người chơi kia nhìn thoáng qua đồng đội hung thần ác sát bên cạnh nữ sinh tóc ngắn, hậm hực đứng sang một bên.
Trong đại sảnh vốn có sáu người chơi, nhìn dáng vẻ bọn họ không phải là một đội, mà chia làm nhóm 3-2-1, mỗi nhóm đứng một bên.
Sau khi Ly Khương và Tạ Bán An, cùng năm người chơi cuối cùng vào, trong đại sảnh lúc này tổng cộng có 13 người.
Người chơi đã hồi phục bình thường nhìn chằm chằm lũ quái vật bên ngoài đang cố sức đập vào kính: "Nơi này... tại sao lại an toàn?"
Người trả lời là nữ sinh tóc ngắn có thể trị liệu kia: "Không biết, khi chúng ta đến đây thì nơi này đã không có quái vật, cửa đơn nguyên cũng kiên cố hơn những tòa nhà khác, quái vật đập không vỡ, có thể là trò chơi cho người chơi khu vực an toàn."
"Nơi này là lầu số 1... là trung tâm khu vực nhất, cuối cùng vòng độc chắc là sẽ không nuốt trọn chỗ này chứ?"
"Trung tâm nhất mà còn nuốt thì còn cho chúng ta sống làm gì."
"Vậy có khi nào chúng ta có thể ở đây chờ đến khi phó bản kết thúc không?"
"Nếu quái vật thực sự vào không được thì chắc chắn là được..."
"Vậy là cả tòa nhà đều an toàn hay chỉ có nơi này an toàn?"
Nữ sinh tóc ngắn: "Chỉ có nơi này an toàn, các lối đi an toàn và thang máy đều đã bị phong kín, chỉ cần không mở cánh cửa kính này ra, quái vật sẽ không vào được. Vì vậy, xin mọi người không tùy ý đến gần cửa."
Mọi người: "..."
...
...
Các người chơi xác định nơi này an toàn, mỗi người tự tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi.
13 người, chia làm 7 nhóm nhỏ.
Ly Khương được Tạ Bán An đỡ, uống một lọ dược tề, tác dụng phụ của kỹ năng thiên phú đang dần tiêu tan, nhưng nước mắt nàng không cầm được, cứ ràn rụa chảy xuống.
Nhưng hiện tại nàng rất suy yếu, tinh thần lực hao tổn quá độ, dược tề cũng không thể lập tức bù lại.
Những người chơi khác thấy tóc và mặt nàng đều trắng bệch, còn liên tục rơi nước mắt, cho là nàng bị dọa sợ, cũng không ai hỏi nhiều.
Viên Phong và hai Tiểu Đệ ngồi trong bóng tối, ánh mắt u ám đảo qua đám người ở đây.
Bọn họ là ba người trong năm người chơi vào sau kia, lúc đầu bọn họ có bốn người, nhưng có một người chết trước khi đến.
"Viên Ca, em đói quá."
"Mẹ nó tao cũng đói." Viên Phong bực bội liếc hắn một cái, đè giọng huấn hắn: "Nếu không phải thằng phế vật như mày làm mất vật tư thì bây giờ chúng ta có phải chịu đói thế này không?"
Tiểu Đệ lập tức không dám lên tiếng, nhưng trong lòng không phục, cái đó cũng đâu phải lỗi của hắn, lúc đó nhiều quái vật như vậy, hắn không buông tay thì người cũng mất rồi.
"Thấy người chơi bên kia không?" Viên Phong chỉ vào người đàn ông gãy tay đang đứng một mình đối diện: "Túi hắn căng phồng, chắc chắn có đồ ăn."
Hai Tiểu Đệ liếc nhau, đã rõ ý Viên Phong.
Người đàn ông này không những bị gãy tay, trông cũng không mạnh, so với những người khác trong đại sảnh thì dễ bắt nạt hơn.
Ba người đứng dậy, đi về phía người đàn ông gãy tay kia.
Viên Phong dẫn hai Tiểu Đệ bao vây đối phương: "Đưa đồ trong túi ra đây."
Sắc mặt người đàn ông gãy tay tái nhợt: "Cái...cái gì?"
Viên Phong: "Đồ ăn, đưa đây."
Người đàn ông gãy tay lắc đầu: "Tôi không có đồ ăn."
"Lão tử thấy rồi, đừng ép lão tử động thủ."
"Tôi thật sự không có mà..."
"Con mẹ nó mày đúng là không muốn ăn rượu mời mà thích uống rượu phạt."
"Bốp!"
Một roi từ bên tai Viên Phong sượt qua, đánh vào trên tường, bức tường trực tiếp nứt ra một lỗ.
"!!"
Viên Phong giật mình, quay đầu lại nhìn kẻ gây chuyện.
Người động thủ chính là một trong số những đồng đội của cô gái tóc ngắn, hắn nửa nhắm mắt nhìn chằm chằm Viên Phong, chỉ vào chỗ cũ của hắn: "Ngồi lại chỗ cũ đi, bằng không tao quất chết mày!"
Viên Phong: "..."
Viên Phong nhìn vết nứt trên tường, sợ hãi mang theo hai Tiểu Đệ ngồi về chỗ cũ.
Có chuyện này làm gương, những người chơi khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Tôi đói quá..."
"Đói quá..."
Đói...
Ai mà không đói?
Tất cả mọi người đều cảm thấy đói bụng, đặc biệt là nhóm người vừa bị quái vật đuổi theo, ngay cả Ly Khương và Tạ Bán An cũng cảm thấy vô cùng đói.
Cơ thể càng suy yếu thì cảm giác đói càng trở nên nghiêm trọng.
Nhưng lúc này có nhiều người như vậy, không ai dám lấy đồ ăn của mình ra.
Người đàn ông mang roi kia tiến lên, rút ra một cái túi, nói với mọi người: "Đưa đồ ăn trên người các người ra đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận