Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 903: Ốc đảo (25) (length: 7828)

Lã Trăn như một cái gai nhọn, tóm lấy người liền bắt đầu quát mắng: "Lão sư không thấy, ngươi tuyệt đối không lo lắng a. Đám phế vật các ngươi, bảo các ngươi đi tìm thuốc, thuốc không tìm được, còn mất thêm một người, thật không biết các ngươi có tác dụng gì."
"Sư huynh nhìn cũng không phải rất lo lắng a." Ngân Tô lại khiêm tốn bày tỏ: "Đều là do tấm gương tốt của sư huynh, lão sư có chúng ta thật sự là may mắn cả đời."
Khóe miệng Lã con nhím giật giật, u ám thốt ra một câu: "Hôm qua các ngươi nên c·h·ế·t ở ngoài kia!"
Nói xong không đợi Ngân Tô tiếp tục phát huy, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.
Ngân Tô hướng phía phòng chính nhìn một chút, cửa gỗ khép hờ, không có ánh đèn, có bóng đen lóe lên.
Tối nay lại đi tìm sư tỷ rồi.
Thế là Ngân Tô giả bộ như không thấy, đi về phía sau.
"Đại lão, ban đêm chúng ta làm gì?" Con ngươi Ô Bất Kinh sáng rỡ, không biết gan ở đâu lớn ra, lúc này hỏi có chút chủ động.
Ngân Tô không định mang đứa nhỏ theo, qua loa cho hắn: "Đêm nay đi ngủ."
"...Vâng ạ." Ô Bất Kinh lập tức như sương đánh quả cà, ủ rũ.
Một lát sau, Ô Bất Kinh sờ soạng một lúc, lấy ra mấy chai dược tề rất phổ biến trong Thương Thành, một mạch nhét vào tay Ngân Tô.
Ngân Tô: "? ? ? ?"
Nàng nhìn có giống người thiếu chút dược tề này sao?
Ô Bất Kinh mở miệng bập bẹ: "Đại lão, đây là dược tề ta tự mình chế tạo bằng kỹ năng, hiệu quả so với ta trực tiếp dùng thì kém hơn chút, nhưng tạm thời sử dụng thì không vấn đề gì. Dùng hết ta đưa ngươi thêm, ta còn rất nhiều."
Mí mắt Ngân Tô hơi giật giật: "Ngươi tự mình làm?"
"Ừ ừ ừ." Hai mắt Ô Bất Kinh tỏa sáng, một bộ dạng muốn được khen ngợi.
"Làm như thế nào?"
Ô Bất Kinh đối với Ngân Tô biết gì nói nấy, còn suýt nữa đem toàn bộ quy trình chế dược của mình kể ra không sót một chữ.
"Chủ yếu là cái bình dược tề này, nó có thể bảo toàn kỹ năng bên trong không bị tiêu tán." Ô Bất Kinh nói đến phát hiện của mình, đuôi muốn vểnh lên: "Bình dược tề đẳng cấp càng cao, hiệu quả lưu giữ lại càng tốt. Bình dược tề cấp S, nếu ta dùng hết kỹ năng trong một lần, hiệu quả không khác gì so với ta tự dùng."
Nhất thời Ngân Tô không biết nên nói gì.
Chẳng trách sao lại nói là người trông trẻ trời sinh!
"Sao ngươi lại nghiên cứu ra được?" Ngân Tô vẫn là rất cổ vũ, cho Ô Bất Kinh cơ hội chia sẻ.
"Hắc hắc hắc..."
Ô Bất Kinh lập tức bập bẹ kể lể.
Bởi vì kỹ năng của hắn quá đặc thù, chỉ cần dùng lên người khác sẽ bị phát hiện có khác biệt so với những người chơi trị liệu khác.
Thêm vào đó khi cùng người quen vào phó bản, mọi người ngẫu nhiên bị tách ra, một mình hắn không thể xông lên dùng, không thể trị liệu cho đồng đội khác.
Cho nên hắn một mực nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề này.
Sau này hắn nghĩ, liệu có thể lưu trữ kỹ năng giống như dược tề để dùng được không.
Hắn và Bồ Thính Xuân khi không có chuyện gì làm liền bắt đầu làm thí nghiệm, trải qua vô số lần thất bại, cuối cùng cũng tìm ra con đường đúng đắn đi đến thành công.
Dược tề cấp thấp trong Thương Thành không đắt lắm, hắn mua được sau khi chế dược thì bán với giá cao đến đâu cũng có thể mua lại được.
Chỉ là bình dược tề cấp S khó tìm...
Hắn mới làm được một bình, vẫn là Khang lão nghĩ cách mới có được.
Dược tề cấp S rất khó mua được, không bình cũng không ai cố tình giữ lại, chỉ có thể về sau từ từ thu thập.
Cho nên ở thế giới hiện thực, hễ rảnh hắn lại chế dược tề để dành, cố gắng làm sao để kỹ năng hoàn toàn không bị tiêu hao.
Không chỉ mình có thể mang vào phó bản dùng, mà còn có thể cho người khác dùng, sẽ không bị bại lộ kỹ năng của mình.
Ô Bất Kinh nói xong, con ngươi sáng lấp lánh chờ Ngân Tô khen ngợi.
Ngân Tô rất nể tình, hết lòng khen ngợi, khiến Ô Bất Kinh mừng rỡ đến nỗi cái miệng răng cửa lớn cười không khép lại được.
Hôm nay được đại lão khen, sáng mai đại lão có thể sẽ xoa đầu hắn!
...
...
Ba người vừa mới đi tới phía sau, đã gặp những người chơi đứng trong hành lang, bầu không khí không được bình thường, mơ hồ nghe thấy có người nói chữ "chết".
Ngân Tô chắp tay sau lưng đi qua, bất thình lình hỏi một tiếng: "Ai c·h·ế·t rồi?"
Người chơi đã nhìn thấy Ngân Tô dẫn theo hai người tùy tùng khi đi tới, không ai bị giật mình, chỉ là không ngờ rằng Ngân Tô không hề khúc mắc chuyện trước đó, sẽ chủ động tới hỏi thăm.
Người đáp lời là Úc Từ Linh: "Phù Linh."
"C·h·ế·t như thế nào?"
"C·h·ế·t chìm."
Ngân Tô nhíu mày, còn tưởng rằng c·h·ế·t đuối ở Tướng Quân tuyền, ai ngờ người này lại c·h·ế·t chìm trong chậu gỗ ở phòng mình.
Tối hôm qua, việc chia phòng ở có 14 người, vừa đúng hai người một phòng, nhưng do người chơi nam và nữ theo thứ tự có 7 người, nên có một phòng nam nữ ở chung.
Vừa vặn Phù Linh lại cùng với Khâu Hổ vừa c·h·ế·t ngoài thành ở chung phòng.
Sau khi biết nước có vấn đề, bọn họ cũng không hề đụng vào hai thùng gỗ đựng nước mà NPC đưa cho, càng không mang nước về phòng.
Nhưng bọn họ vừa kiểm tra thì phát hiện nước trong thùng gỗ đều biến mất.
Ngược lại, nước trong ấm ở các phòng, đều được đổ đầy nước.
Ấm nước trong phòng Phù Linh trống rỗng, hiển nhiên nước trong chậu gỗ chính là từ trong bình đổ ra.
Thi thể Phù Linh vẫn còn trong phòng, lúc phát hiện thì nàng đang quỳ trên mặt đất, đầu cắm vào trong chậu gỗ.
Nước trong chậu gỗ nhiều nhất cũng không quá lưng bàn tay, chỉ chừng ấy nước mà đã làm chết người.
Ngân Tô đảo mắt nhìn quanh phòng, không thấy vết tích đánh nhau, thậm chí không giãy giụa, trên đất không hề có vết nước.
Cứ như Phù Linh tự nguyện quỳ xuống đất, rồi lặng lẽ c·h·ế·t chìm trong chậu gỗ.
"Các ngươi không phải hỗ trợ giám s·á·t, sao Phù Linh lại rơi vào đơn độc thế này?"
Úc Từ Linh: "Lúc đó chúng tôi thảo luận xong, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, bởi vì Khâu Hổ c·h·ế·t rồi, Phù Linh định đến phòng tôi và Tuyên Thao Thao ở tạm một đêm, tôi lúc ấy đi phía trước, nghe Tuyên Thao Thao và Phù Linh đang nói chuyện, vừa mở cửa quay lại đã không thấy Phù Linh đâu..."
Lúc đó cô và Tuyên Thao Thao đều không phát hiện có gì bất thường.
Phù Linh đột ngột biến mất.
Sau khi phát hiện Phù Linh biến mất, các nàng lập tức gọi người chơi khác cùng nhau tìm.
Nửa tiếng sau, bọn họ mới tìm được Phù Linh c·h·ế·t chìm trong phòng mình.
Lần này người chơi khác đều có người làm chứng...
Ngay cả bên phía Ngân Tô cũng có người làm chứng, cho nên việc Phù Linh c·h·ế·t chắc chắn không phải do người khác gây ra.
Nhưng mà tại sao lại là c·h·ế·t chìm...
Những người khác cũng không nghĩ ra vấn đề này, không rõ ràng Phù Linh đã phạm phải c·ấ·m kỵ gì.
"Ta nhớ là Phù Linh đã lấy nước ở Tướng Quân tuyền." Ngân Tô đột nhiên hỏi: "Có phải nàng đã làm rớt giọt nước xuống đất hay không?"
Sau khi Ô Bất Kinh đưa Sắc Vi đi múc nước về, Phù Linh tuy có chút khó nói, nhưng cuối cùng vẫn cùng Tuyên Thao Thao xếp hàng lấy nước.
Bọn họ cũng nên đã lấy nước.
Ô Bất Kinh lắc đầu: "Ta không để ý..."
Trên đường đi đến Tướng Quân tuyền, Ngân Tô nhìn chằm chằm những cư dân khiêng thùng gỗ rất nhiều lần.
Đại lão vô cớ chăm chú nhìn nhiều như vậy, chắc chắn là có vấn đề rồi, cho nên hắn cũng theo đó quan s·á·t.
Sau đó khi tháp lớn rơi xuống nước, khi vớt hắn lên có gây ra không ít nước.
Nhưng lúc vớt cây trường mâu kia lên, NPC lại cẩn thận lau khô nước, rồi mới mang rời khỏi phạm vi Tướng Quân tuyền.
Sau khi xếp hàng, hắn lại quan s·á·t những NPC lấy nước trước mặt, phát hiện bọn họ cũng rất chú ý, gần như không cho nước nhỏ giọt ra ngoài.
Cho nên hắn cũng rất cẩn thận...
Bạn cần đăng nhập để bình luận