Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta

Hoan Nghênh Đi Vào Địa Ngục Của Ta - Chương 126: Vĩnh Sinh thôn (16) (length: 7443)

Một giây sau, bé gái chỉ cảm thấy mông đau nhói, thân thể bị hất văng về phía trước.
Bé gái ngã xuống đất, nàng lập tức cố gắng chộp lấy con dao găm rơi cách đó không xa.
Nữ sinh nhanh chóng bước tới, đá văng con dao găm trên đất, sau đó trực tiếp ngồi lên người nàng, đè chặt lấy hai tay đang vùng vẫy của nàng.
"Ách..." Nữ sinh cất giọng mang theo tiếng cười, lại có chút dịu dàng: "Ngươi còn muốn giết ta cơ à?"
Thân thể bé gái bị đè chặt, tay cũng bị giữ, lúc này nàng hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn người đứng phía sau, đôi mắt vốn nhút nhát giờ đã đỏ ngầu, giọng the thé gào lên: "Giết ngươi, ta sẽ không phải gả đi!"
"Gả đi?" Ngân Tô lặp lại lời của nàng, đối với sự phẫn nộ cùng thù địch của nàng làm như không thấy: "Ngươi mới có mấy tuổi mà đã phải gả đi rồi? Làng các ngươi biến thái vậy sao?"
"Bọn họ là ma quỷ, là ma quỷ! !" Bé gái tựa hồ bị từ ngữ nào đó kích thích, hét lớn lên.
Ngân Tô: "Ai là ma quỷ? Dân làng à?"
"Ma quỷ... Đều là ma quỷ! !" Bé gái hét xong lại bắt đầu lảm nhảm xin lỗi: "Ta chỉ là không muốn phải gả... Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật xin lỗi, ta biết sai rồi, ta đau quá a! Ngươi thả ta ra có được không, tỷ tỷ..."
Giọng của bé gái lần nữa trở lại vẻ rụt rè, vừa khóc vừa van xin tha thứ.
"Đau lắm hả?" Giọng nữ sinh dịu dàng dường như có chút đau lòng, như thể giây tiếp theo sẽ thả nàng ra vậy.
"Đau quá, đau quá... Tỷ tỷ, ta đau quá." Bé gái cho rằng mình đã thuyết phục được đối phương, liên tục gật đầu: "Tỷ tỷ, em biết sai rồi, chị tha thứ cho em đi, em không cố ý, em chỉ là quá sợ hãi, ô ô ô..."
Ai ngờ người đang ngồi trên người nàng đột nhiên cười lên, càng dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, giọng trở nên âm trầm: "Đau mới tốt, như vậy mới nhớ lâu."
Bé gái đau đến mức suýt ngất, vẻ đáng thương trên mặt cũng biến mất, thay vào đó là sự dữ tợn đầy hận ý.
Ngân Tô từ trên cao nhìn xuống nàng, giọng điệu nhàn nhạt lạnh lẽo: "Đừng nhìn ta như vậy, cái bụng dạ hẹp hòi đó ta móc mắt ngươi ra đấy."
"..."
Bé gái có vẻ bị ánh mắt của nàng dọa sợ, cả người co rúm lại, nước mắt rơi lã chã: "Ngươi là người lớn, bắt nạt một đứa bé như ta thì có gì tài giỏi! !"
Bé gái càng khóc càng thương tâm, ai nhìn thấy cũng đều sẽ mủi lòng.
"Ai bảo ngươi dễ bắt nạt." Ngân Tô cười như một tên ác bá, đối với cái NPC vừa muốn giết mình kia không hề có chút đồng cảm: "Muốn trách thì trách bản thân quá yếu, nên tự tìm vấn đề từ chính mình, đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác."
Nước mắt bé gái còn vương trên khóe mi, rõ ràng bị lời lẽ bá đạo của nàng làm cho kinh sợ.
Ngân Tô không nói nhảm với nàng nữa: "Nói cho ta nghe một chút, chuyện gả đi là sao? Vì sao ngươi không muốn gả?"
"..."
Bé gái đau khổ nhưng oán độc trừng mắt nàng, không trả lời câu hỏi của nàng.
Ngân Tô đổi sang một câu hỏi khác: "Vì sao giết ta, thì ngươi có thể không phải gả đi?"
Bé gái bị Ngân Tô đè đau quá, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó hết cả, nàng không mở miệng thì Ngân Tô càng dùng sức, cuối cùng không thể chịu đựng được đau đớn nữa, đành phải mở miệng: "Nộp đồ dẫn cưới lên, nhà ta sẽ được mười năm không phải tham gia chọn dâu. Mười năm sau ta đã hai mươi hai rồi, lúc đó ta đã không có tên trong danh sách nữa, ta có thể lớn lên thật tốt."
Ngân Tô buồn cười: "Vậy nên ta là đồ dẫn cưới?"
Bé gái: "... Là."
"Ta chẳng phải do Trương Dương mang về sao?"
Bé gái: "Ai giết chết đồ dẫn cưới, thì người đó mới là người dâng đồ dẫn cưới lên."
"..." Tốt một món đồ dẫn cưới!
Người kết hôn chính là biểu tỷ của Trương Dương, Trương Dương vì ở bên ngoài bị bắt nạt, cho nên mới đem đám bạn học này của bọn họ về làm đồ dẫn cưới cho biểu tỷ hắn.
Thảo nào lúc trước mấy dân làng đó lại muốn giết nàng.
Xem ra cái gì mười năm không phải tham gia chọn dâu này, đối với đám dân làng mà nói có sức hấp dẫn rất lớn.
"Vậy tân nương gả cho ai?"
Đồng tử của bé gái co rút lại, sợ hãi đến tột độ, run rẩy thốt ra mấy chữ: "Đó là sự tồn tại không thể nói."
Sự tồn tại không thể nói? Lại còn không thể nói? Không phải là quái vật? Đại BOSS à?
Ngân Tô càng cảm thấy hứng thú hơn, nhưng sau đó dù có hỏi thế nào đi nữa, bé gái cũng không tiếp tục đáp lại câu hỏi này.
Hỏi những vấn đề khác thì nàng hoặc là nói không biết, hoặc là trả lời rời rạc, lung tung. Không thì lại bắt đầu khóc, tóm lại không hé răng nửa lời.
Không hỏi được thêm điều gì, Ngân Tô đành phải bỏ cuộc.
Ngân Tô giải quyết xong chuyện phiền não gả chồng của bé gái, rời khỏi căn phòng đó, kết quả đi không bao xa liền phát hiện những dân làng lúc trước đuổi theo mình lại xuất hiện.
Nàng đi đến chỗ đông người, đám dân làng này cũng không ra tay, chỉ là đi theo nàng, có vẻ sợ gây ra hỗn loạn.
Ngân Tô suy nghĩ một chút, đột nhiên rẽ hướng đến một nơi hẻo lánh.
Mấy dân làng kia liếc nhau, vội vàng đuổi theo.
...
...
Nhà Trương Dương.
Gần giữa trưa, mấy người chơi đều đã trở về sân.
"Tôn Hạo, cậu không sao chứ?" Chu Hiên nhìn Tôn Hạo đang ngồi ôm mặt một bên, nửa bên mặt cậu ta sưng lên, khóe miệng và khóe mắt cũng bầm tím, trên cánh tay còn có rất nhiều vết trầy xước.
Bọn họ trở về thì Tôn Hạo đã ở bộ dạng này, nghe Trương Dương nói là cậu ta đã đánh nhau một trận với tên mập.
Tôn Hạo chửi một tiếng: "Không sao."
Cậu ta chỉ không nghĩ tên mập lại đột ngột tấn công mình, toàn là bị thương ngoài da không có gì đáng ngại, vết thương của tên mập có khi còn nặng hơn của cậu ta nhiều.
Trình Tinh kỳ quái: "Tên mập kia sao lại đột nhiên tấn công cậu?"
"Tớ đâu có biết..." Tôn Hạo đánh nhau với tên mập một trận, cũng cảm thấy không hiểu sao, "Hắn đột ngột xông tới đấm tớ một quyền, tớ mới vừa về, còn chưa kịp nói với hắn câu nào."
"Cậu suy nghĩ kỹ lại một chút?"
"..."
Tôn Hạo rất chắc chắn, từ hôm nay lúc trở về cho đến khi tên mập ra tay, cậu ta chưa từng nói với hắn câu nào.
Tên mập đúng là đột nhiên xông đến đánh cậu ta.
"Nhưng... Tớ có nói chuyện với Liễu Lan Lan." Tôn Hạo chợt nhớ ra một chuyện: "Lẽ nào là do cái đó?"
"Tên mập kia rõ ràng là thích Liễu Lan Lan, nếu như cậu không có làm chuyện gì khác, vậy cái này rất có khả năng." Bạch Lương Dịch gật đầu: "Cậu đã nói gì với Liễu Lan Lan?"
"Không nói gì cả."
Lúc đó Liễu Lan Lan đang một mình, cậu ta vốn định tránh cái kẻ ồn ào thích làm trò này đi, ai ngờ Liễu Lan Lan nhìn thấy cậu ta lại chủ động chạy đến hỏi có thấy Triệu Thần không, còn vênh mặt sai cậu ta đi tìm Triệu Thần giúp cô ta.
Tên mập liền vì cái này mà đánh cậu ta à?
Mấy cái NPC này quả thật có bị bệnh không vậy! !
"Vậy... Lộ Diêu còn chưa về sao?" Trình Tinh phát hiện người chơi thiếu một người.
"Chưa thấy."
Sử Vân Phi thì lại có gặp qua cô ta, còn cùng cô ta vào căn phòng cũ, nhưng sau đó đã tách ra, cũng không biết cô ta đi đâu rồi.
"Cô ấy sẽ không gặp chuyện gì chứ?"
"Vừa nãy có mấy người dân làng đến tìm cô ấy..." Người bị đánh tới tấp trước đó là Tôn Hạo nói: "Không biết cô ta đã làm gì."
Những dân làng tìm đến đó là do Trương Dương tiếp đãi, chỉ nói là tìm cô gái mặc áo khoác đen kia có chút chuyện, nhìn thái độ của bọn họ thì cũng không có vẻ gì là gấp gáp cả.
Đám người này còn đang bàn tán, thì thấy Ngân Tô nhẹ nhàng bước vào từ ngoài cổng sân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận